Tôi im lặng.
Hóa ra, vở kịch nam phụ ác độc chia rẽ đôi uyên ương khốn khổ mà tôi tự cho là, từ đầu đến cuối đều là do hắn tự biên tự diễn.
Sự kiểm soát mà tôi tự mãn, chẳng qua là cái bẫy hắn đã giăng sẵn, chờ tôi từng bước sa vào.
Tất cả sự làm khó và sỉ nhục của tôi, trong mắt hắn, có lẽ đều là những tương tác và thú vui ngọt ngào.
Đồ chó tâm cơ này!
Tôi tức đến quay người lại, đ.ấ.m một cú vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn.
“Thẩm Thính Tứ, cậu mẹ kiếp đúng là thiên tài! Giải Oscar còn nợ cậu một tượng vàng!”
Hắn nắm lấy tay tôi, hôn lên, ánh mắt đầy ý cười: “Chỉ cần có được anh trai, làm gì tôi cũng được.”
Dẻo mồm dẻo miệng.
Tôi rụt tay lại, nhưng trong lòng lại không còn giận nữa.
Thậm chí còn có chút... mừng thầm?
Được người ta yêu thương tính kế đến mức này, hình như cảm giác cũng không tệ.
“Thế còn gia đình cậu...” Tôi vẫn còn chút nghi ngờ, “Cậu không phải nói mẹ cậu bệnh nặng sao? Chi phí phẫu thuật...”
Ánh mắt hắn tối sầm lại: “Tôi không lừa anh, mẹ tôi quả thực có bệnh, nhưng ca phẫu thuật đã rất thành công, hiện đang dưỡng bệnh ở nước ngoài.”
“Còn về tiền bạc...” Hắn ngập ngừng, biểu cảm có chút không tự nhiên, “Thực ra tôi... không thiếu tiền.”
