Tôi nhẹ nhàng vén chăn, muốn xuống giường rót cốc nước.
Vừa cử động, người trên eo liền siết chặt cánh tay, kéo tôi sát vào lòng hắn hơn, chóp mũi cọ cọ vào gáy tôi.
“Anh trai, ngủ thêm lát nữa.” Hắn nhắm mắt, giọng còn ngái ngủ khàn khàn, nghe lười biếng.
“Ngủ cái đầu cậu!” Tôi không kiên nhẫn đẩy tay hắn ra, “Mau dậy đi, giải thích rõ ràng!”
Lúc này hắn mới chậm rãi mở mắt, nhìn tôi, ánh mắt mang theo nụ cười thỏa mãn, trông hệt như một con mèo vừa ăn vụng được mẻ cá.
“Anh trai muốn biết gì?”
“Tất cả!” Tôi nghiến răng nghiến lợi trừng hắn, “Cậu rốt cuộc là ai? Mục đích tiếp cận tôi là gì? Tốt nhất là cậu nên khai thật hết cho tôi!”
Hắn ngồi dậy, tấm chăn lụa trượt khỏi người hắn, lộ ra n.g.ự.c và vai đầy những vết cào và cắn.
Những dấu vết ám muội đó, đều là do tôi làm ra.
Mặt tôi đỏ lên, không thoải mái dời tầm mắt, kéo chăn che lại cho hắn.
Hắn cười nhẹ một tiếng, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở album ảnh, đưa đến trước mặt tôi.
Trong ảnh, là một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, đứng trên bục giảng đại học, ngược sáng, thần thái rạng rỡ, tự tin và chói lọi.
Người đó, là tôi.
“Ba năm trước, anh đến trường tôi mở buổi diễn thuyết.”
Giọng Thẩm Thính Tứ truyền đến từ trên đầu tôi, mang theo một chút hoài niệm.
“Ngay tại hội trường bên dưới.”
“Khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ, trên đời này, tại sao lại có người đẹp trai đến thế.”
Giọng hắn dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước, nhưng tôi lại nổi hết da gà.
Hắn dừng lại một chút, cúi người bên tai tôi, dùng giọng chỉ hai chúng tôi nghe thấy được:
“Vì vậy tôi đã nghĩ, nhất định phải có được người này.”
“Bất chấp thủ đoạn.”
