Diệp Hàm không thể nào không hận tôi.
Cậu ấy coi tôi là anh trai ruột, nhưng tôi lại phản bội cậu ấy.
Tôi ích kỷ chiếm đoạt thân phận của cậu ấy, hưởng thụ sự yêu thương vốn thuộc về cậu ấy, chiếm lấy tất cả những gì cậu ấy đáng được có.
Thậm chí sau khi Diệp Hàm trở về nhà họ Diệp, tôi còn ác ý vu oan, lén lút sau lưng cha mẹ Diệp mà sỉ nhục, đánh đập cậu ấy.
Để đuổi cậu ấy ra khỏi nhà, tôi đã giả vờ là một nạn nhân đáng thương, còn Diệp Hàm thì trở thành kẻ gây rối.
Khoảng thời gian đó, Diệp Hàm đã phải chịu đựng biết bao nhiêu ấm ức.
Sự trách móc của cha mẹ Diệp, sự chèn ép của tôi...
Cội nguồn mọi đau khổ của cậu ấy đều đến từ tôi.
Vì vậy, Diệp Hàm hoàn toàn không thể như những gì các bình luận nói.
Cậu ấy hẳn phải hận tôi đến thấu xương, hận không thể băm vằm tôi thành trăm mảnh mới đúng.
"Chào cậu?"
Thấy tôi sững sờ, Diệp Hàm lặp lại lần nữa.
Tôi hoàn hồn, hạ giọng đáp: "Chào cậu."
Diệp Hàm nghiêng đầu, ánh mắt đặt trên khuôn mặt tôi.
Cậu ấy hỏi: "Nóng thế này, không cởi ra sao?"
Tôi quay đầu đi, kéo khẩu trang lên cao hơn một chút, chỉ để lại một khe hở nhỏ để quan sát bên ngoài.
"Không, tôi... tôi bị cảm rồi."
Nói xong, tôi lập tức ho sù sụ, như thể muốn ho cả ngũ tạng lục phủ ra ngoài.
"Vậy à."
Diệp Hàm quay đầu đi, dáng vẻ nhàn nhã.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
May mắn là hôm nay tôi mặc đồ dày.
Nhưng tại sao Diệp Hàm lại xuất hiện ở đây? Làm sao cậu ấy tìm được nơi này? Cậu ấy muốn làm gì? Cuộc gặp gỡ ở đây là ngẫu nhiên hay là Diệp Hàm cố ý?
Nếu cậu ấy tìm đến vì tôi, tôi hoàn toàn không dám tưởng tượng cậu ấy sẽ làm gì sau khi phát hiện ra thân phận thật của tôi.
Với tiềm lực hiện tại của Diệp Hàm, tôi chẳng khác nào một con kiến bên vệ đường, muốn tôi biến mất chỉ là chuyện nhấc ngón tay.
Lòng đầy sợ hãi, cả người tôi co rúm lại, không dám ngẩng đầu, không ngừng cầu nguyện thời gian trôi qua nhanh hơn nữa.
Mãi đến lúc tan học, tôi mới vội vàng thu dọn ba lô.
Người bạn học vừa nói chuyện với Diệp Hàm nghe thấy chuông tan học lập tức quay lại, tiếp tục đề tài lúc trước.
"Thật hả? Vậy sao cậu còn phải tìm anh ấy?"
"Đúng là tra nam, sao lại có thể biến mất mà không nói một lời nào chứ?"
"Bạn học Diệp Hàm tốt như vậy, tôi thật sự không hiểu tại sao anh ấy lại rời đi."
Vừa định bước ra ngoài, tôi nghe thấy Diệp Hàm nhẹ nhàng hỏi một câu.
"Bạn học này."
Tôi bỗng chốc cứng đờ.
"Xin hỏi cậu có gặp người này bao giờ chưa?"
Một tấm ảnh được đẩy đến trước mặt tôi.
Đó là góc chụp lén, và nhân vật chính trong bức ảnh—là tôi.
Nhìn bối cảnh chắc là lúc còn ở nhà họ Diệp, tôi đang ngồi phơi nắng trong vườn.
Nhưng tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì về tấm ảnh này.
Chụp khi nào vậy?
Lưng tôi toát mồ hôi lạnh.
Diệp Hàm đã bắt đầu theo dõi động tĩnh của tôi từ rất sớm, chuẩn bị báo thù rồi sao?
