Tôi là thiếu gia giả độc ác trong cuốn tiểu thuyết.
Sau khi hoàn thành cốt truyện theo yêu cầu của hệ thống, tôi được hệ thống đưa ra nước ngoài, bắt đầu một cuộc sống mới.
Sau khi quen với trường học mới, hệ thống cắt đứt liên kết với tôi và hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.
Việc hệ thống giải trừ liên kết đồng nghĩa với việc tôi sẽ không còn dính dáng gì đến cốt truyện nữa, hoàn toàn thoát khỏi những nhiệm vụ khiến tôi chán ghét và sống một cuộc đời của riêng mình.
Ngay ngày thứ hai tôi tận hưởng cuộc sống, tôi phát hiện mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.
Tôi nhìn thấy các dòng bình luận.
Một đống bình luận kỳ quái, khó hiểu khiến tôi thấy khó tiếp thu.
Trên đầu tôi, các dòng bình luận liên tục cuộn trôi.
【Hoá ra còn có cả phúc lợi!】
【Tôi biết cặp đôi nam chính mình "đẩy" là thật mà!!!】
【Gì cơ??? Cuốn này chẳng phải là truyện sảng văn không CP sao?】
【Phần chính là không CP nhưng ngoại truyện thì có, ai không thích song nam chủ thì có thể thoát sớm nha~】
【Hắc hắc hắc, nghe nói ngoại truyện là 18+, cảm giác thật kích thích.】
【Gì cơ??? Thật á!】
【Để tôi tự động não một chút, Diệp Hàm không chấp nhận được việc mình bị Nam Cửu ruồng bỏ, thế là hắc hóa giam cầm!】
【Tôi yêu cái trò giam cầm play~】
【Kích thích quá~】
【Khoan đã, tôi không hiểu lắm, Nam Cửu không phải là thiếu gia giả đã vu oan và ngược đãi Diệp Hàm sao? Theo lẽ thường không phải nên hận thấu xương sao? Lấy đâu ra cái thuyết hắc hóa giam cầm này?】
【Ở đây khuyên bạn nên đọc lại nguyên văn!】
Chuông báo thức rung lên, tôi không để ý đến các dòng bình luận vẫn đang cuộn trôi trên đầu, xách cặp chạy ra khỏi nhà.
Tuyết bên ngoài rất dày, tôi đeo khẩu trang, đội mũ, cuộn mình lại như một con gấu tròn trịa chậm rãi tiến về phía trước.
Các dòng bình luận trên đầu không hề biến mất vì hành động của tôi, ngược lại còn trò chuyện sôi nổi hơn lúc nãy.
Ngoại truyện? Hắc hóa? Giam cầm? Song nam chủ?
Mấy cái này là cái gì với cái gì vậy?
Lẽ nào tôi bị bệnh tâm thần rồi?
Tôi vừa miên man suy nghĩ vừa bước vào giảng đường.
Đến quá muộn, bên trong đã chật kín chỗ ngồi.
Tôi tìm được một chỗ trống giữa vô số cái đầu, nhanh chóng lách qua và dùng m.ô.n.g mình chiếm lấy.
Hệ thống sưởi trong toà nhà rất mạnh, nóng đến mức đổ mồ hôi.
Tôi vừa định cởi mũ và khẩu trang ra thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Diệp Hàm ngồi ở vị trí bên cạnh tôi, một tay chống cằm, thỉnh thoảng nói vài câu với bạn học phía trước.
Nhận thấy ánh mắt của tôi, cậu ấy chậm rãi quay đầu lại và mỉm cười với tôi.
Giọng nói nhẹ nhàng, khiến người ta sởn gai ốc.
"Chào cậu."
