Phó phu nhân lộ ra vẻ mặt như thể nuốt phải ruồi.
Phó Nghiệp Thâm rõ ràng cũng kinh ngạc một lát. Dù sao ngoại trừ những khoảnh khắc đặc biệt khó nói nào đó, tôi chưa từng gọi anh như vậy.
Vở kịch đã mở màn, đương nhiên phải diễn cho xong.
Tôi nhào vào lòng Phó Nghiệp Thâm, bắt đầu thút thít: "Ông xã, người ta không muốn rời xa anh. Ông xã nói gì đi chứ~"
???
Tôi khóc thật tình cảm như thế, Phó Nghiệp Thâm không an ủi tôi sao?
Ngẩng đầu lên, anh ta mím môi, hình như đang cố nhịn cười.
Thấy tôi nhìn mình, anh ta mới đưa tay vỗ nhẹ đầu tôi an ủi: "Bảo bối, em ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với mẹ."
"Vâng~"
Ánh mắt Phó Nghiệp Thâm nhìn Phó phu nhân trở nên nghiêm nghị, trên mặt còn mang theo một tia ghê tởm.
Anh ta đang tức giận.
"Dạ~"
Tôi ngoan ngoãn đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại.
Vừa ra khỏi cửa, tôi lập tức áp tai vào cửa, cố gắng nghe rõ bên trong đang nói gì.
Phòng bệnh cách âm rất tốt, tôi chỉ nghe được vài câu đứt quãng.
Phó Nghiệp Thâm: "Mẹ, tôi đã nói rồi, nếu mẹ còn làm tôi không vui, nơi mẹ ở sẽ không phải là viện điều dưỡng, mà là bệnh viện tâm thần."
"Đồ súc sinh, mày là quái vật m.á.u lạnh, y như cha mày. ... Dù sao em trai mày... chỉ có quyền thế... bị mày trục xuất khỏi gia tộc..."
Phó Nghiệp Thâm nói với giọng mỉa mai: "... Con riêng không rõ cha, cũng xứng mang họ Phó sao? ... Phải sống co vòi... "
Tôi kinh ngạc há hốc mồm. Vô tình lại nghe được bí mật hào môn.
Em trai của Phó Nghiệp Thâm hóa ra không phải con ruột của gia chủ Phó gia đời trước.
Tiếp theo là tiếng ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan và tiếng Phó phu nhân la hét điên cuồng: "Tao đã sinh ra mày, tao là mẹ mày!"
Những đoạn sau đó tôi nghe không rõ lắm, hình như còn nhắc đến chân của Phó Nghiệp Thâm.
Lòng tôi trùng xuống.
Lời đồn đều là thật, quan hệ giữa Phó Nghiệp Thâm và mẹ anh ta đã đến mức không đội trời chung.
Hơn nữa, chân Phó Nghiệp Thâm bị tật lại còn liên quan đến Phó phu nhân.
