Hai giờ chiều tan học, tài xế Phó gia đã đợi ở cổng trường.
Đến nửa đường, tôi mới phát hiện đây không phải là hướng đi đến công ty Phó Nghiệp Thâm.
"Tiểu Vương, anh đưa tôi đi đâu vậy?"
Không lẽ đối thủ kinh doanh của Phó Nghiệp Thâm mua chuộc tài xế để bắt cóc tôi chứ.
"Quý thiếu gia, phu nhân muốn gặp ngài."
Phu nhân? Mẹ của Phó Nghiệp Thâm.
Tôi nghe Phùng Phi nói, Phó phu nhân đã không xuất hiện ở bất kỳ sự kiện nào suốt mấy năm nay.
Giới thượng lưu đồn rằng, Phó Nghiệp Thâm vì tranh quyền đoạt vị, đã đày em trai mình đến châu Phi, và giam lỏng mẹ mình.
Sao Phó phu nhân đột nhiên lại muốn gặp tôi?
Chiếc xe càng đi càng xa, cuối cùng dừng lại ở một ngọn núi ngoại ô, nơi có viện điều dưỡng lớn nhất thành phố B.
Vừa nhìn thấy Phó phu nhân, tôi liền hiểu Phó Nghiệp Thâm thừa hưởng vẻ đẹp từ ai.
Mẹ của Phó Nghiệp Thâm khi còn trẻ tuyệt đối là một đại mỹ nhân.
Trong phòng còn có một người phụ nữ trẻ, thấy tôi bước vào, cô ta thân mật khoác tay Phó phu nhân chào tạm biệt: "Dì Nguyễn, vậy ngày mai con lại đến thăm dì."
Cô ta đi ngang qua tôi, còn hừ lạnh một tiếng.
Bị bệnh à!
Chưa kịp hiểu rõ tình hình, tôi rủ mắt xuống, đứng yên giả vờ ngoan ngoãn.
Phó phu nhân trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đưa cho tôi một tấm séc: "Nhược Lâm là người tôi chọn làm vợ cho Tiểu Thâm, đây là năm triệu, cầm séc rồi rời khỏi Phó gia."
Ối chà! Kịch bản kinh điển bà mẹ chồng ác độc đuổi tiểu bạch hoa trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo.
Tôi cúi đầu, trong mắt lóe lên vẻ phấn khích, suy nghĩ lát nữa nên phát huy thế nào.
Tiểu bạch hoa khóc lóc thảm thiết? Hay tiểu bạch hoa kiên cường thề c.h.ế.t bảo vệ tình yêu?
Chưa kịp chọn xong kịch bản, cửa phòng đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Phó Nghiệp Thâm đã đến.
Tôi mạnh mẽ véo đùi mình một cái, nước mắt "ào" chảy xuống.
Chân tình kêu một tiếng: "Ông xã~"
