TÔI DỰA VÀO GIẢ VỜ NGOAN NGOÃN ĐỂ GÀI BẪY ĐẠI LÃO CẤM DỤC

Chương 5

Đợi khi tôi xuống lầu, Phó Nghiệp Thâm đã ăn sáng xong, đang chuẩn bị ra ngoài.

Cảng mới khánh thành, anh còn rất nhiều việc phải làm.

Các người hầu đang cẩn thận điều chỉnh cà vạt và vị trí khuy măng sét cho anh.

Phó gia là thế gia lâu đời, ngay cả người hầu cũng được huấn luyện bài bản.

Thấy tôi đi xuống, họ đều im lặng rút lui, mỗi người tự làm việc của mình.

Phó Nghiệp Thâm hôn lên môi tôi: "Chào buổi sáng, bảo bối."

Tôi giả vờ xấu hổ đẩy nhẹ n.g.ự.c anh.

Phó Nghiệp Thâm cúi đầu nhìn tôi một lúc, rồi cầm một chiếc hộp trên bàn trà lên.

"Xin lỗi vì đã làm hỏng khuyên tai của em, đây là quà đền bù."

Mở ra, là một đôi khuyên tai.

Nhìn viên đá quý trên đó, chắc là cùng bộ với chiếc vòng tay tặng tôi.

Rõ ràng đây không phải là thứ được chuẩn bị tạm thời.

Không lẽ bị lộ tẩy rồi? Nếu không tại sao anh lại tặng tôi khuyên tai?

Nhân vật tôi xây dựng là tiểu bạch hoa thuần khiết, là sinh viên nghèo, sao có thể đeo khuyên tai?

Tôi nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Ông xã, dù sao em cũng không quen đeo khuyên tai, hỏng rồi thì thôi ạ."

Phó Nghiệp Thâm phớt lờ lời từ chối của tôi, cầm một chiếc lên, dịu dàng đeo vào cho tôi.

"Con người luôn có lần đầu. Hơn nữa đã xỏ lỗ tai rồi, không đeo thì phí lắm."

Thứ Phó Nghiệp Thâm đã tặng, anh không cho phép bất kỳ ai từ chối.

Đeo xong, anh hài lòng nhìn kiệt tác của mình, nhéo nhẹ dái tai trái có khuyên của tôi, bờ môi mỏng khẽ mở, thuận thế ngậm vào l.i.ế.m láp.

"Nhưng tôi hy vọng tất cả những lần đầu của em đều là do tôi trao tặng."

Tôi lập tức mềm nhũn cả chân, đúng lúc đỏ mặt, trong lòng thầm mắng đối phương: "Lão già này đã quyến rũ bao nhiêu người rồi? Lời ong bướm cứ tuôn ra dễ dàng thế."

Phó Nghiệp Thâm lại cầm một tập tài liệu: "Lần này đi Hải Thị tiện thể mua cho em một hòn đảo và một chiếc du thuyền. Đợi sau khi chúng ta đi nước ngoài đăng ký kết hôn, chúng ta có thể đi du thuyền từ cảng Palai S đến hòn đảo của em nghỉ dưỡng."

Palai S chính là cảng mà Phó gia vừa xây xong.

Nội tâm tôi chảy nước mắt.

Phó Nghiệp Thâm khi biến thái quả thật không phải là người, nhưng khi ra tay cũng "hào" vô nhân đạo, không uổng công tôi đã diễn những màn kịch đó trước mặt anh ta.

Trước khi ra khỏi cửa, Phó Nghiệp Thâm hỏi tôi: "Hôm nay em có tiết học không? Đến công ty ở với tôi nhé?"

Phó Nghiệp Thâm nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra đôi khi rất dính người.

Dù sao cũng nhận đồ của người ta, tôi nghĩ ngợi: "Buổi sáng và tiết đầu buổi chiều có tiết, sau hai giờ chiều thì em rảnh."

"Vậy hai giờ tôi sẽ bảo tài xế đến trường đón em đến công ty."

Phó Nghiệp Thâm có vẻ tâm trạng khá tốt rồi ra khỏi cửa.

 

back top