Khi Phó Nghiệp Thâm ở nhà, mỗi ngày chúng tôi làm "chuyện ấy" ít nhất hai đến ba lần, sau đó đi tắm.
Cảng Hải Thị vừa hoàn thành, anh ấy đi công tác ba ngày, tối nay mới về nhà.
Tôi tự nhiên hiểu ý nghĩa trong ánh mắt anh ta.
Để chuyển hướng sự chú ý của Phó Nghiệp Thâm, tránh cho anh ta tiếp tục hỏi và tôi bị lộ tẩy.
Khi ngón trỏ của anh đầy ám chỉ, liên tục chạm nhẹ vào đôi môi đỏ mọng của tôi.
Tôi thè lưỡi ra, nịnh nọt l.i.ế.m ngón tay anh.
Ánh mắt Phó Nghiệp Thâm lập tức càng thêm tối, tiết lộ vài phần nguy hiểm.
Tôi giả vờ như không hề hay biết, dụi dụi vào mu bàn tay anh như một chú mèo nhỏ: "Em nhớ anh lắm nha~"
Người trên đầu tôi bật cười khẽ, duỗi ngón tay khác ra, đùa nghịch đôi môi và lưỡi tôi.
Giọng điệu mang theo vẻ thích thú: "Tiếp tục."
Tay Phó Nghiệp Thâm xương dài mạnh mẽ, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
Tôi nắm lấy tay anh, mổ mổ hôn hôn như chú mèo uống nước.
Người ta là tiểu bạch hoa thuần khiết, làm sao hiểu được ám chỉ của anh ta.
Bàn tay còn lại của Phó Nghiệp Thâm siết lấy cổ tôi, không dùng sức nhưng đầy ý cảnh cáo.
Anh ta rủ mắt xuống: "Chân đau, lên đây."
Phó Nghiệp Thâm hồi nhỏ bị bệnh, chân phải để lại di chứng.
Chỉ hơi khập khiễng nhẹ, ngoài ra hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng nào khác.
Tôi cúi đầu, lén lút đảo mắt, trong lòng thầm rủa: "Chơi càng ngày càng biến thái, lão già này có phải là lớn tuổi rồi nên T lực không theo kịp nữa không."
Đợi đến khi ngẩng đầu lên, tôi đã thành thục thay bằng vẻ mặt xấu hổ, thuận theo ống quần đối phương đứng dậy, vắt chân ngồi lên người anh.
Phó Nghiệp Thâm hai tay dang rộng, ngả người ra sau.
Ý là cứ ngồi đó hưởng thụ, hoàn toàn không muốn dùng sức.
Mắt tôi đảo một vòng, mặt đỏ bừng, động tác trên tay cố tình lề mề, sờ sờ mó mó lung tung, cứ thế không cho đối phương được thỏa mãn ngay.
Mắt Phó Nghiệp Thâm đã đỏ ngầu, cuối cùng không thể nhịn được nữa, kéo mạnh tôi xuống.
Rầm rầm rầm ~ Chiếc giường gỗ trầm hương rung lắc suốt nửa đêm, trông như sắp sập đến nơi.
