"Wow~ Thật là ngọt ngào. Tôi đã nói rồi mà, hai ông chủ quán bar đứng cạnh nhau không có chút lực hút nào, bây giờ mới đúng vị. Phi Việt Tinh Hà là con thuyền ma."
"Chị em ơi, cậu nói đúng, cặp này mới thật sự đáng ship."
Tôi thật sự không có thời gian để chơi với mấy người.
Đến lúc nào rồi mà hai cô gái bên cạnh vẫn còn ship.
Một trong số đó thậm chí còn cẩn thận hỏi Phó Nghiệp Thâm: "Xin hỏi, anh là bà chủ được nhắc đến trong tờ quảng cáo không?"
Phó Nghiệp Thâm liếc nhìn tờ quảng cáo trong tay cô gái, nhìn tôi đang giả c.h.ế.t với vẻ mặt nửa cười nửa không.
Anh ta thế mà trực tiếp thừa nhận: "Phải. Giảm 40% quá keo kiệt, tối nay tất cả đồ uống miễn phí."
Những người xung quanh lập tức phấn khích: "Wow! Thật sự là bà chủ."
"Cảm ơn ông chủ, bà chủ!"
Không phải. Miễn phí tất cả là sao?
Miễn phí cả đêm này, quán bar trước đây làm việc công cốc cũng không đủ bù lỗ.
Không đợi tôi phản đối, Phó Nghiệp Thâm vác tôi đi.
Xe về đến nhà, anh lại vác tôi lên lầu ném lên giường.
Hoàn toàn không màng đến chân phải của anh không thể vận động mạnh.
Tôi muốn tháo chiếc mặt nạ ren trên mặt ra, nhưng bị anh một tay giữ chặt.
Chưa kịp phản ứng, anh nhanh chóng tháo cà vạt, buộc chặt hai tay tôi lại.
"Bảo bối không ngoan, phải chịu phạt rồi."
"Anh, anh biết hết rồi sao?"
"Biết gì? Biết những lần chúng ta gặp gỡ tình cờ đều do em sắp đặt? Biết thân thế của em đều là bịa đặt? Hay là biết em giả vờ ngoan trước mặt tôi, lén lút mở quán bar với Phùng Phi?"
Tôi lập tức thấy nản lòng.
Phó Nghiệp Thâm quả nhiên biết tất cả.
Bây giờ anh ta nhất định hận tôi đến chết.
Tiếp theo tôi sẽ bị anh ta đuổi ra ngoài.
Với quyền thế của Phó Nghiệp Thâm, nếu anh ta thực sự chán ghét một người, đối phương ngay cả cơ hội tiếp cận anh ta cũng không có.
Vừa nghĩ đến sau này không còn được gặp người này nữa, hốc mắt tôi nóng lên, nước mắt không kìm được chảy ra.
