TÔI DỰA VÀO GIẢ VỜ NGOAN NGOÃN ĐỂ GÀI BẪY ĐẠI LÃO CẤM DỤC

Chương 16

Phùng Phi còn chưa biết sự nghiêm trọng của vấn đề.

Tên này là loại thích náo nhiệt.

Khách bên dưới càng hò hét, cậu ta càng nhiệt tình dán vào người tôi uốn éo.

"Đừng chơi nữa, anh trai cậu đến rồi."

"Gì cơ?"

Nhạc quá to, lúc đầu cậu ta không nghe rõ lời tôi.

Tôi nắm cằm cậu ta, xoay đầu cậu ta sang bên kia, để cậu ta nhìn rõ.

Phó Nghiệp Thâm và Phùng Khải hai người ngồi ở góc cách sân khấu 2 mét.

Tôi vốn định bảo cậu ta dừng lại nhanh chóng xuống sân khấu, nhưng kết quả là cậu ta thấy người liền hoảng hốt.

Sân khấu chỉ rộng bằng một cái bàn, bước chân cậu ta rối loạn, kéo tôi ngã theo.

Khách dưới sân khấu kêu lên kinh ngạc.

Một đôi cánh tay mạnh mẽ và đầy sức lực vững vàng đỡ lấy tôi.

Phùng Phi bị Phùng Khải tóm lên như gà con, cũng không bị ngã.

Tôi không dám mở mắt, hy vọng đây là ảo giác.

Thà để tôi ngã xuống đất còn hơn.

Khăn lụa che mắt, tôi ôm tia hy vọng cuối cùng rằng Phó Nghiệp Thâm có lẽ không nhận ra tôi.

Cố tình hạ giọng: "Cảm ơn vị khách này, làm ơn thả tôi xuống đi ạ."

"Quý Tinh Dã, em thử diễn nữa xem nào?"

Được rồi, lần này tôi thật sự tiêu đời rồi.

 

back top