Chương 14
Khẩu vị của Súc Thanh thay đổi thất thường.
Thị nữ không hề bất ngờ về điều này, Súc Thanh giỏi nhất là lăn lộn người khác, chuyện nhỏ này không đáng là gì.
Nhanh chóng dọn gà quay xuống, mang lên lại cháo tổ yến.
Là cháo tổ yến nấu với đường phèn và sữa bò, ngọt lịm lại đậm mùi sữa thơm, Súc Thanh gần đây thích ăn như vậy, liền uống hết hai chén.
Uống xong cháo tổ yến, lại ăn mấy miếng bánh Như Ý, sau đó liền chuẩn bị ra cửa.
Thực ra lúc này cơ thể có chút không thoải mái, Súc Thanh cảm thấy đầu hơi nặng, tầm mắt còn có chút say xe.
Nhưng y có thể nhẫn nại, huống hồ thời gian cũng không còn sớm.
Nếu hôm nay có cơ hội, thì y phải nhân cơ hội hôm nay làm xong mọi chuyện, tránh đêm dài lắm mộng.
Súc Thanh đã lâu không ra khỏi cửa, mọi người đều biết y đã chọc giận Minh Vương Điện hạ, còn giận dỗi với Minh Vương Điện hạ.
Đại đa số người đều đang chờ xem trò cười của y, cho rằng y từ nay về sau sẽ mai danh ẩn tích.
Kết quả ai ngờ, cái tên nam thiếp độc ác này lại thành công phục sủng.
Hôm nay Minh Vương còn cố ý phái mấy thị vệ đi theo y, mà những thị vệ này trước đây đều tin chắc sẽ không còn gặp lại Súc Thanh, đoán rằng kết cục của y không phải bị trục xuất Minh Giới, thì cũng là bị Minh Vương nghiền xương thành tro.
Nhưng lúc này, Súc Thanh xuất hiện trong bộ hoa phục, tươi đẹp rạng ngời, lấp lánh lung linh, giống như một con tiểu khổng tước kiêu ngạo, tư thái mang theo vài phần khoe khoang rõ ràng có ý đồ, nhưng lại thật sự đẹp đến kinh tâm động phách, khiến người ta nhất thời sững sờ ngây ngốc, không thể hoàn hồn.
Trước đây thành kiến đối với Súc Thanh lấn át tất cả, tự động làm lu mờ vẻ đẹp của y.
Nhưng đã một thời gian không gặp, sự chấn động thị giác này là chân thật và trực quan nhất.
Khó trách Minh Vương Điện hạ cũng sẽ bị sắc đẹp mê hoặc.
Con tiểu hồ điệp này quả thật giống như tiên tử Thiên Giới rơi xuống Minh Giới.
“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa ta móc tròng mắt các ngươi ra.”
“...”
Thị vệ vội vàng cúi đầu.
Sau đó nhớ tới, đúng rồi, con tiểu hồ điệp này chính là tiên tử Thiên Giới, chính vì tính cách độc ác, làm tổn thương tiên tử khác, mới bị sung quân đến Minh Giới.
Để giảm bớt mục đích đi ra ngoài, cố gắng không gây nghi ngờ, Súc Thanh đi tìm đại quản gia trước.
Bởi vì trong phòng Minh Vương chỉ có một mình Súc Thanh, cho nên bất luận là tốt hay xấu, có danh phận hay không, tiêu điểm đều dồn vào người y, tin tức truyền đi nhanh nhất.
Ai cũng biết y đã phục sủng.
Tối hôm qua y kêu gào suốt đêm, dường như muốn cáo thị thiên hạ, Minh Vương Điện hạ lại sủng hạnh y.
Đại quản gia dù nghiến răng nghiến lợi, cũng không dám công khai đối địch với Súc Thanh.
Vô cớ chết hai thuộc hạ, căn bản không thể lay chuyển Súc Thanh. Minh Vương chẳng qua là vắng vẻ y mấy ngày, hiện tại liền giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đại quản gia chỉ có thể mở kho, dẫn Súc Thanh đi chọn vải vóc, suốt quá trình yên tĩnh khiêm tốn, không thấy một tia kiêu ngạo ngày xưa.
Thị vệ đều trở thành cu li khiêng vải vóc, Súc Thanh nhìn trúng thớ nào, giơ tay chỉ một cái, bọn họ phải chịu thương chịu khó mà khiêng xuống.
“Xuân Lê, Tiểu Thảo, các ngươi cũng tới chọn cái mình thích, tiện thể làm cho các ngươi hai bộ quần áo mới.”
Tiểu Thảo tức khắc lộ vẻ sợ hãi.
Xuân Lê thì lộ vẻ kinh hỉ.
Chỉ có đại quản gia không dám tin, cuối cùng không nhịn được: “... Điều này không hợp quy củ!”
Vải vóc của chủ tử và hạ nhân đương nhiên không đặt chung một chỗ, ngày thường Súc Thanh muốn thưởng là việc của Súc Thanh, nhưng mở kho tùy ý chọn lựa, ít nhiều cũng khiến đại quản gia trông giữ không còn ra gì.
Hơn nữa đại quản gia cũng không thể chấp nhận Súc Thanh tùy tâm sở dục như vậy, căn bản không coi hắn ra gì.
Nhưng Súc Thanh vẫn là Súc Thanh.
Không ra thì thôi, nếu đã ra ngoài, việc nhằm vào trả thù là không thể thiếu.
Súc Thanh không hỏi nơi nào không hợp quy củ, chỉ là nhìn đại quản gia, bình tĩnh hỏi: “Ngươi đang dạy ta quy củ?”
“...”
Không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Đại quản gia thầm thăm hỏi Súc Thanh mấy ngàn lần trong lòng, ngoài miệng không thể không nhẫn nhịn: “... Thuộc hạ không dám, chỉ là vải vóc của hạ nhân cất ở nơi khác.”
“Ta cảm thấy vải vóc ở đây đẹp, liền muốn cho bọn họ ở chỗ này chọn, không được sao?”
“...”
Được hay không được, nói cho cùng cũng không phải đại quản gia nói là được.
Súc Thanh lại hỏi một lần: “Không được sao?”
Muốn nói thẳng không được, đại quản gia căn bản không dám.
Quay đầu lại Súc Thanh thủ thỉ với Minh Vương, cáo một cái tội, Minh Vương chỉ sẽ cảm thấy hắn vô dụng, ngay cả chọn một miếng vải cũng không thể làm Súc Thanh vui vẻ, làm không khéo trực tiếp khiến hắn mất chức.
Đại quản gia chỉ có thể trả lời: “... Đã là Tiểu tiên yêu cầu, thì đương nhiên được.”
Lại rơi vào lời nói đầu môi của Súc Thanh.
“Nếu ta nói có thể được, ngươi vừa rồi lại quy củ cái gì, có phải là nhằm vào ta, cố ý muốn làm hỏng tâm trạng tốt của ta?”
“... Thuộc hạ không dám.”
“Ngươi chỗ nào không dám, ta thấy ngươi dám thật, vừa rồi không được, hiện tại lại được rồi, rốt cuộc được hay không?”
“Chút việc nhỏ như vậy cũng không làm rõ được, ngươi làm cái gì đại quản gia.”
Thị nữ đã quen rồi, Súc Thanh chính là tính tình như vậy, lúc không vui thấy một người đánh một người, ai cũng dám đánh, ngay cả Sơn Thần và Minh Vương cũng từng bị y đánh.
Nhưng Tiểu Thảo vẫn là lần đầu tiên thấy Súc Thanh giáo huấn người khác.
Đối với hắn mà nói, đại quản gia trước đây là một tồn tại cao không thể với tới, không ngờ trước mặt Súc Thanh, đại quản gia cũng chỉ có cúi đầu khom lưng, không dám mạo phạm một phần.
“... Là thuộc hạ nhất thời lỡ lời, chọc Tiểu tiên không vui, mong Tiểu tiên thứ lỗi, đừng nên hỏng tâm trạng.”
“Biết mình lỡ lời là tốt rồi, từ bây giờ ngươi câm miệng lại cho ta, ta không muốn nghe thấy ngươi nói bất cứ câu nào nữa.”
“...”
Giáo huấn xong đại quản gia, Súc Thanh nhìn về phía Xuân Lê và Tiểu Thảo: “Các ngươi cứ việc chọn.”
Tiểu Thảo vâng vâng dạ dạ gật đầu, nhưng bị tư thế của Súc Thanh dọa, căn bản không dám có động tác lớn.
Chỉ có Xuân Lê nhìn quen cảnh này, hơn nữa theo Súc Thanh lâu ngày, gan cũng lớn.
“Cảm ơn Tiểu tiên!”
Chân thành nói lời cảm ơn, vui vẻ đi chọn vải vóc.
Chờ đến khi đi ra ngoài, thị vệ thật sự giống như cu li, mỗi người đều khiêng không ít vải vóc.
Súc Thanh rất hài lòng, trước tiên nói với thị vệ: “Các ngươi lưu hai người lại là được, số còn lại mang vải vóc đến chỗ ta đi.”
“Trên đường đi đều phải cẩn thận cho ta, nếu làm dây bẩn hay hỏng chỗ nào, ta không tha cho các ngươi.”
Tiếp theo lại nói với Xuân Lê: “Xuân Lê, ngươi trông chừng bọn họ, đừng để bọn họ đặt lung tung, rồi đi mời thợ may theo.”
Ai cũng sẽ không phát hiện có vấn đề gì, Xuân Lê rất nhanh đồng ý: “Vâng.”
Bên cạnh chỉ còn lại hai thị vệ và Tiểu Thảo, Súc Thanh cũng cảm thấy việc đi điều tra địa hình tiện hơn rất nhiều.
Nếu không phía sau một đống người như vậy, quá mức thu hút sự chú ý.
Địa giới Minh Giới rộng lớn, cửa ra vào đương nhiên không chỉ một.
Trong cung điện Minh Vương có hai cái, mấy cái còn lại thì rải rác bên ngoài.
Chỉ nhìn như vậy, dường như cửa ra vào trong cung điện gần Súc Thanh nhất.
Kỳ thật lại không phải.
Một trong số các cửa ra vào trong cung điện cách y còn tính gần, miễn cưỡng có thể đến trong khoảng thời gian một chén trà nhỏ.
Nhưng cái kia cần băng qua toàn bộ điện Minh Vương, đừng nói một chén trà nhỏ công phu, ngay cả thời gian một nén nhang cũng không nhất định có thể tới.
Cửa ra gần Súc Thanh nhất, kỳ thật là ở bên ngoài cung điện.
Thiên điện y ở không xa, chính là có một cửa nhỏ có thể rời khỏi cung điện, sau khi ra khỏi đó, đi thêm mấy chục mét, đó là cửa ra rời khỏi Minh Giới.
Toàn bộ hành trình chỉ cần nửa chén trà nhỏ công phu.
Nhưng cánh cửa nhỏ này không nhất định mỗi ngày đều mở, hơn nữa Xuân Lê ngày thường càng nhiều là đi cửa ra vào trong cung điện.
Súc Thanh không thể đặt hy vọng chỉ vào một con đường.
Cửa bên ngoài cung điện này là lựa chọn tốt nhất không sai, nhưng cũng không thể từ bỏ cửa ra vào bên trong cung điện.
Súc Thanh quyết định nghiêm túc nghiên cứu lộ tuyến, nói không chừng có thể phát hiện lối tắt hay đường nhỏ nào.
Nếu cửa ra vào trong cung điện cũng có thể đến được trong nửa chén trà nhỏ, đó chính là thỏa đáng nhất.
Súc Thanh đi đi lại lại qua vài lần, sau đó thật sự đi mệt, đầu lại khó hiểu bắt đầu say xe, mới nghĩ cũng không sai biệt lắm, đi nữa liền có vẻ khả nghi.
Hơn nữa thời gian đã trôi qua rất lâu, nếu y không quay về, e rằng Xuân Lê cũng phải tới tìm y.
Súc Thanh xoa xoa thái dương, chịu đựng cơn choáng váng đầu, nhìn về phía thị vệ: “Sau khi về, các ngươi vẽ lại lộ tuyến đã đi hôm nay cho ta.”
Đương nhiên không phải thật sự muốn lộ tuyến này, mà là Súc Thanh muốn biết bọn họ có nhớ không.
Phải nhớ rõ, lần sau tuyệt đối không thể để bọn họ đi theo mình nữa.
Thị vệ tuy không rõ ý đồ của Súc Thanh, nhưng nghe thấy yêu cầu như vậy, tự nhiên phải đồng ý: “... Vâng.”
Cố tình lúc trở về, Súc Thanh lại gặp Minh Vương.
Trông thấy thị vệ mà mình phái cho Súc Thanh chỉ còn lại hai người, bên cạnh lại không thấy Xuân Lê, biến thành cái người mới tới nhút nhát kia, Minh Vương nhíu mày.
“Những người khác đều đi đâu?”
Súc Thanh cũng không ngờ mình xui xẻo như vậy, lúc này còn gặp Minh Vương.
Cũng may y còn tính trấn tĩnh, đi trước hành lễ: “Điện hạ.”
Sau đó nói: “Ta chọn rất nhiều vải vóc, bảo họ dọn về trước.”
Tiểu hồ điệp vừa lại gần, Minh Vương lại ngửi thấy mùi hương kỳ dị nồng đậm trên người y.
Luôn là cảm giác đầu tiên rất quen thuộc, nhưng lại làm thế nào cũng không nhớ ra là gì.
Và thừa dịp Minh Vương còn chưa kịp phản ứng, Súc Thanh tận dụng triệt để chuyển đề tài: “Điện hạ, ta thật sự không thích đại quản sự, có thể thay đổi hắn không.”
Những người hầu phía sau toàn bộ kinh ngạc.
Ai cũng không thể ngờ Súc Thanh ngay cả mách lẻo cũng đơn giản thô bạo như vậy.
Minh Vương cười khẽ: “Hồ đồ.”
Nhưng đã thành công chuyển đề tài.
Súc Thanh tiếp tục nói: “Hắn cố ý nhằm vào ta, làm ta rất không vui... Chẳng qua là chọn thêm hai thớ vải, hắn liền lải nhải, còn nói cái gì quy củ không quy củ.”
Những người hầu phía sau càng thêm kinh ngạc.
Cũng không thể nói Súc Thanh nói bậy, nhưng ít nhất là có chút mơ hồ chân tướng.
Đáng sợ hơn là, Minh Vương sau khi nghe xong: “Vào trong rồi nói.”
“... À.”
Súc Thanh biết dừng đúng lúc, y biết muốn đổi đi đại quản sự là không thể, chỉ là dời đi sự chú ý của Minh Vương thôi.
Cũng không biết tại sao, vừa đứng cạnh Minh Vương, cơn choáng váng đầu trở nên lợi hại hơn, tầm mắt cũng bắt đầu trời đất quay cuồng, ngay cả bụng cũng co thắt đau đớn một cái.
Bước chân rất khó duy trì vững vàng, vừa cất bước, thân thể không kiểm soát được mà muốn ngã xuống đất.
Cũng may Minh Vương phản ứng nhanh chóng, lập tức duỗi tay đỡ lấy y.
Hắn còn tưởng là Súc Thanh cố ý, trước mặt mọi người lại bắt đầu làm chút kịch nhỏ tranh sủng.
Nhưng Minh Vương không chán ghét là được.
Khóe môi nhếch lên, giả vờ thâm trầm đứng đắn: “Ngay cả đi cũng không biết đi rồi?”
Nhưng lời vừa dứt, phát hiện sắc mặt Súc Thanh trắng bệch, hai mắt tan rã vô thần, hô hấp Minh Vương cũng dồn dập: “Ngươi làm sao vậy? Không khỏe ở đâu?”
“Điện hạ, ta, ta...”
Súc Thanh muốn nói mình choáng váng đầu, muốn nói mình hô hấp khó chịu, nhưng y không nghe được giọng mình, không nói ra được gì.
Trong cổ họng một trận tanh ngọt, chỉ trào ra một ngụm máu đen lớn.
