TIỂU MỸ NHÂN ÁC ĐỘC LÀM MỌI CÁCH ĐỂ ĐƯỢC SỦNG ÁI

Chap 13

Chương 13

 

Súc Thanh vẫn luôn sợ hãi Minh Vương.

Kỳ thật toàn bộ Minh Giới, không có ai là không sợ Minh Vương.

Chỉ là sau khi giết chết Sơn Thần, nỗi sợ hãi này của Súc Thanh càng trở nên sâu sắc và cụ thể hơn.

So với sự thô bạo vô thường của Minh Vương, Súc Thanh cảm thấy những thủ đoạn của mình chẳng qua chỉ là trò mèo vặt, căn bản không đáng kể gì.

“Dọa ngươi rồi?”

Thấy Súc Thanh mím môi không nói, cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng thân thể lại không ngừng run rẩy nhẹ, tâm trạng Minh Vương càng tốt hơn.

Duỗi tay nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Súc Thanh, cười lớn nói: “Sợ là đúng rồi. Trước đây quá mức dung túng ngươi, mới khiến ngươi dám ngông cuồng như vậy.”

Minh Vương chính là hy vọng Súc Thanh sợ hãi hắn, kính sợ hắn, như vậy mới có thể thuận theo hắn, ngoan ngoãn nghe lời hắn.

Nhưng Minh Vương cũng biết chuyện này rất khó tuyệt đối, Súc Thanh luôn có cái tính nết nhỏ của mình, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu.

Mà ban đầu, Minh Vương cũng chính là bị tính cách như vậy của Súc Thanh hấp dẫn.

Cho nên hắn sẽ không yêu cầu Súc Thanh thay đổi hoàn toàn.

Sau khi trải qua chuyện này, Minh Vương quyết định thuần phục Súc Thanh hoàn toàn, hắn muốn kiểm soát Súc Thanh, muốn Súc Thanh tâm cam tình nguyện quy phục hắn.

Tiểu hồ điệp đương nhiên có thể tiếp tục giữ cái ngạo khí của mình, nhưng khi đối diện với hắn, Minh Vương muốn y không còn dám lượng ra móng vuốt nữa.

“Về sau phải nghe lời, đừng chọc ta nổi giận nữa.”

“...”

“Làm thêm những việc khiến ta vui vẻ, ta cũng sẽ để ngươi sống vui vẻ.”

“...”

“Nghe rõ không, trả lời đi?”

Cảm giác áp bức như ngọn núi hàn sơn nguy nga dưới ánh trăng trắng xóa vây quanh từ bốn phương tám hướng.

Súc Thanh cảm giác phía sau mình là vực sâu vạn trượng, chính diện lại là một tấm mạng nhện kín kẽ.

Trước sau đều khó xử, đều phải mất mạng.

Y sợ hãi tình huống này.

Cũng chán ghét, càng không muốn đưa ra lựa chọn.

Minh Vương kiên nhẫn đợi một lúc, không chờ được câu trả lời của Súc Thanh, khí tràng lại sinh ra biến hóa vi diệu.

Nhếch mày, ngữ khí nhiễm vài phần nguy hiểm: “Mới đó đã bắt đầu không nghe lời?”

Bàn tay lớn theo cằm đi xuống, dán đến cổ Súc Thanh, phảng phất chỉ cần Súc Thanh dám phản kháng, liền sẽ hung hăng bóp tới.

Da thịt nổi da gà, nhưng Súc Thanh không hề thoái nhượng né tránh, mặc cho bàn tay Minh Vương dán như vậy.

Cuối cùng mũi y khịt ra một tiếng đáp lại: “... Hừ.”

Tuy tùy hứng.

Nhưng cũng lộ ra mười vạn phần ủy khuất.

Bay vào tai Minh Vương, câu đến tai ngứa ngáy, lòng cũng ngứa ngáy.

“Hừ cái gì?”

Quả thật không nghĩ tới, tiểu hồ điệp sẽ trả lời kiểu này.

Súc Thanh nghiêng mặt đi: “... Ngươi chỉ biết dọa ta, ta mới đỡ chút, ngươi lại dọa ta.”

Trong giọng nói cảm giác ủy khuất càng nặng thêm.

Súc Thanh lúc này mới lùi lại vài bước, xoay người như muốn bỏ chạy.

May mắn Minh Vương nhanh tay một bước, vội vàng kéo y trở về: “Lại muốn chui vào đâu?”

“... Hừ.”

Không phân rõ Súc Thanh là giả vờ hay thật, nhưng Minh Vương chính là rất thích những mánh khóe nhỏ như vậy.

“Được được được, không dọa ngươi nữa.”

Minh Vương ôm y lên.

“Đêm nay好好thương ngươi.”

“...”

Mặc dù không muốn cái nào, nhưng Súc Thanh biết đêm nay khẳng định không tránh khỏi, cho nên còn tính bình tĩnh chấp nhận.

Cứ coi như tiện thể thí nghiệm xem sao.

Có phải chỉ cần cùng Minh Vương chung chăn gối, là có thể hấp thụ linh lực của Minh Vương.

Minh Vương ôm Súc Thanh, vừa đi tới phía trước, quần áo mỏng manh vừa rơi rụng trên mặt đất.

Nhưng điểm đến không phải giường, mà là bên cửa sổ.

“Đêm nay ánh trăng không tệ, để ta nhìn kỹ ngươi một chút.”

Náo loạn suốt một thời gian, trong lúc chỉ ngủ cùng tiểu hồ điệp một đêm, nói thật, Minh Vương thật sự có chút thèm khẩu vị này.

Tóc đen dài chấm eo như thác nước xõa ra, ánh trăng đỏ thắm ngân bạch chiếu lên người Súc Thanh, dường như có thể chiếu xuyên thấu y, quanh thân hiện lên một vòng quang huy nhàn nhạt.

Làm sao có thể liên hệ với con tiểu hồ điệp tùy hứng ngoan độc ngày thường.

Lúc này mặc dù trần truồng, dưới ánh trăng y vẫn cứ thuần khiết thần thánh.

Hô hấp Minh Vương nóng nảy hơn chút, lòng bàn tay nóng bỏng, xoa nắn làn da ấm áp của Súc Thanh.

Thân hình cao lớn bao trùm xuống, thợ săn nóng lòng, chuẩn bị bắt đầu thưởng thức con mồi tươi ngon phong phú đêm nay.

Nhưng ——

Súc Thanh hai tay chống ở phía sau, đôi mắt đen láy đảo nhẹ, câu hồn đoạt phách, thừa dịp Minh Vương ngây người, áp lòng bàn chân trắng nõn thanh tú lên vai Minh Vương.

Thấy Minh Vương không kháng cự, y đánh bạo thử dùng sức, cuối cùng dẫm xuống vai Minh Vương.

Vì thế, Minh Vương Điện hạ cao cao tại thượng, Minh Vương Điện hạ trước nay luôn kiêu ngạo nhìn xuống y, một chút bị y dùng chân đè xuống.

Nhưng chờ đến mức cần uốn cong đầu gối, Minh Vương liền phản ứng lại, dùng sức nắm lấy mắt cá chân Súc Thanh, nheo mắt lại: “... Ngươi đang làm cái gì?”

Nhưng mà lại là một thị giác như vậy, nhìn Súc Thanh rõ ràng và sạch sẽ nhất.

Ánh mắt Minh Vương nhìn thẳng thừng, Súc Thanh cũng cong cong môi, chân kia dẫm lên thân thể Minh Vương, lòng bàn chân lạnh lẽo lướt qua vết thương chưa tan máu.

“Điện hạ không phải nói... muốn đau ta sao?”

Bàn chân liên tục dùng sức dẫm xuống.

“... Vậy ngẫu nhiên một lần, cũng dùng phương thức ta thích đi?”

Súc Thanh cũng không có nắm chắc thành công, nhưng thật sự thất bại cũng sẽ không thất vọng hay bất ngờ. Dù sao có cơ hội liền thử xem, vạn nhất thành công, y cũng coi như là đã dẫm Minh Vương dưới lòng bàn chân.

Ở những mặt khác, y không nơi nào không phải đối thủ của Minh Vương, duy độc giữa giường chiếu, y ngẫu nhiên luôn có thể chiếm thế chủ đạo.

Lực đạo nắm mắt cá chân tăng thêm chút, Súc Thanh lập tức không ôm bất kỳ hy vọng nào, cho rằng Minh Vương là muốn cự tuyệt y.

Nhưng giây tiếp theo, Minh Vương lại thả lỏng lực đạo, lòng bàn tay vuốt ve hướng lên trên: “Vậy thương ngươi một hồi như vậy.”

“...”

Súc Thanh không dám tin, nhưng bốn mắt nhìn nhau, y tận mắt thấy Minh Vương đại nhân anh minh thần võ hướng y quỳ một gối.

Người đàn ông vĩnh viễn cần ngẩng đầu nhìn lên, y lần đầu tiên lấy thị giác như vậy cúi đầu nhìn xuống.

“Bất quá, đã dám yêu cầu ta làm như vậy, ngươi cũng phải nhận được khởi mới được.”

“...”

Súc Thanh vẫn còn đắm chìm trong khoái ý nhìn xuống Minh Vương, không thể thực sự lý giải hàm nghĩa của câu nói kia.

...

Mãi đến khi thể hội sâu sắc, đôi tay chống đỡ bắt đầu thất lực run rẩy, suýt nữa còn rơi ra ngoài cửa sổ.

Đêm hôm đó tiếng Súc Thanh xin tha rất lớn, mang theo tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, đáng thương kêu gào rất lâu.

Đủ để toàn bộ hạ nhân trong điện đều nghe thấy.

Nhưng mãi cho đến khi Minh Vương Điện hạ giày vò đủ rồi, cảm thấy mỹ mãn, mới ôm y trở lại giường đệm.

...

Sáng hôm sau, khi Minh Vương thức dậy, Súc Thanh không hề hay biết, vẫn ngủ rất sâu rất trầm, ngủ đến lộn xộn.

Mùi hương kỳ dị kia trên người y dường như suốt đêm chưa tan.

Thị nữ bước vào hầu hạ, Minh Vương không nhịn được hỏi: “Gần đây hắn dùng hương gì?”

Thị nữ cúi đầu trả lời: “Vẫn là loại trước đây, Tiểu tiên không thích mùi hương khác, hương huân trong phòng chưa từng thay đổi.”

“Ta hỏi mùi hương trên người hắn.”

Thị nữ sửng sốt, không rõ Minh Vương đang nói gì, nàng chưa từng ngửi thấy mùi hương nào trên người Súc Thanh.

“Trên người Tiểu tiên, chưa từng dùng hương ạ...”

“Vậy sao lại thơm như vậy?”

Thị nữ lại càng khó hiểu, thậm chí không thể hiểu rõ ý của Minh Vương.

“Nô tỳ không biết...”

Nhưng Minh Vương cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, không biết nghĩ đến điều gì, tự mình bật cười.

“Thôi thôi, hắn nhiều nhất chỉ có trò nhỏ này.”

Xem ra náo loạn tính tình xong, con tiểu hồ điệp này cũng sợ, mới nghĩ ra dùng loại tiểu hoa chiêu này để lấy lòng hắn lần nữa.

Thị nữ nghe không hiểu Minh Vương Điện hạ đang nói gì, giữ im lặng luôn là đúng đắn.

Thay quần áo xong, Minh Vương theo bản năng nhìn giường một cái. Súc Thanh không biết khi nào đã tỉnh lại, mơ mơ màng màng dụi mắt, hơi chống nửa người trên.

Bước chân Minh Vương định rời đi tạm dừng, hắn thay đổi hướng, đi trở lại mép giường ngồi xuống.

Duỗi tay dán vào mặt Súc Thanh. Lúc này Minh Vương tâm trạng rất tốt, nên nói chuyện cũng ôn hòa: “Ngủ tiếp đi, không cần bận tâm.”

Súc Thanh gật đầu, cánh tay chống đỡ phút chốc thả lực, cả người vùi trở lại giường đệm.

Nhắm mắt lại, giọng nói hơi khàn, lại dính dính, y nói: “Hôm nay ta, muốn đi ra ngoài một chút...”

Nhìn Súc Thanh hiếm khi mơ hồ ngoan ngoãn, lại không hề có vẻ ngụy trang, đừng nói đi ra ngoài một chút, muốn cái gì Minh Vương cũng có khả năng đáp ứng.

“Muốn đi đâu?”

“Đi dạo mọi nơi một chút, có lẽ sẽ ra khỏi cung điện, ta muốn đi ra ngoài...”

Thực tế Súc Thanh vẫn còn rất buồn ngủ, còn có thể ngủ tiếp, nhưng y nhớ đến việc phải điều nghiên địa hình, nóng lòng muốn hoàn thành trong mấy ngày này.

Y phải làm rõ rốt cuộc Minh Giới có mấy cửa ra vào, lúc chạy trốn, mình nên rời đi từ cửa nào nhanh chóng và an toàn nhất.

“Hay là đi ra bên ngoài đi dạo một chút...” Súc Thanh nhắm mắt nói, “Ở đây chỉ toàn người đáng ghét, ta không muốn nhìn thấy những người này...”

Minh Vương dường như thở dài một tiếng.

“Yên tâm, về sau sẽ không.”

Nội dung không quan trọng Súc Thanh không nghe rõ.

Y chỉ nghe Minh Vương nói: “Muốn đi ra ngoài cũng được, nhưng phải mang theo thị vệ, tuyệt đối không được gây chuyện thị phi.”

Súc Thanh ứng tiếng “Ừm”, rồi nói: “Ta muốn ăn thịt...”

Minh Vương cười khẽ, nhìn về phía thị nữ: “Bảo bếp làm cho hắn.”

“Vâng.”

Súc Thanh nói: “Ta còn muốn ăn gà quay.”

Minh Vương lại nhìn mắt thị nữ.

Thị nữ: “Vâng.”

“Ta còn muốn làm quần áo mới.”

“Bảo quản gia mở kho, thích vải vóc nào tự mình đi chọn.”

Súc Thanh: “... À.”

Hứa nguyện xong, Súc Thanh yên tĩnh.

Y cuộn mình lại, xoay lưng về phía Minh Vương, rất nhanh lại ngủ say.

Minh Vương lại nhìn mắt thị nữ.

Thị nữ: “... Dạ, nô tỳ đều nhớ kỹ.”

Súc Thanh lại ngủ thêm hai canh giờ.

Thực ra vẫn chưa ngủ no, còn có thể ngủ tiếp, nhưng y bận tâm việc điều tra địa hình, sốt ruột muốn hoàn thành trong mấy ngày này.

Mở mắt ra, cảm giác chua ê quen thuộc bò đầy toàn thân, nhưng lại nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.

Súc Thanh đoán không sai, y dường như thật sự trở thành yêu tinh hấp thụ tinh khí —— ngủ với Minh Vương một giấc, lại thu được linh lực dồi dào.

Hơn nữa từ phản ứng của Minh Vương cho thấy, Minh Vương đại khái hoàn toàn không biết gì về điều này?

Thật là kỳ lạ.

Nhưng thôi.

Súc Thanh không tính toán truy cứu nguyên nhân, linh lực có được miễn phí ai lại không cần, coi như Minh Vương bồi thường cho y, thừa dịp có thể hấp thụ, hút được bao nhiêu tính bấy nhiêu.

Rửa mặt chải đầu xong, thay quần áo hoa mỹ, thị nữ cũng vừa lúc bưng đồ ăn lên, là món gà quay y thuận miệng nói trong lúc mơ hồ.

Tuy nhiên, khi tỉnh táo chỉ vừa ngửi thấy, mùi dầu mỡ đã khiến Súc Thanh nổi lên sự ghê tởm.

Viền mắt Súc Thanh lập tức đỏ lên, che mũi xua tay: “... Đây là cái thứ gì, mùi nặng quá.”

Thị nữ giải thích: “Buổi sáng Tiểu tiên muốn ăn gà quay mà, bếp vừa làm xong, còn nóng hổi ạ.”

Súc Thanh nhíu mày: “Không ăn, ngửi đã thấy ghê tởm, mau dọn xuống đi.”

back top