Trình Khắc hồi phục ký ức, vào một buổi chiều yên tĩnh.
Gió thổi từ cửa sổ phòng ngủ vào.
Làm đổ một bức ảnh chụp chung trên tủ đầu giường.
Cũng là bức ảnh duy nhất của tôi và Trình Khắc chụp trong dịp không chính thức.
Vì chúng tôi gặp nhau mỗi ngày, nên không cần dựa vào ảnh chụp chung.
Trình Khắc từ từ dịch chuyển đến mép giường.
Khoảng thời gian tìm kiếm ký ức này đã khiến hắn tiều tụy không còn hình người.
Bây giờ hắn trông như một người vô gia cư.
Hắn đưa tay ra, cẩn thận nhặt khung ảnh lên.
Nhìn thấy hai khuôn mặt tươi cười dựa sát vào nhau trên đó, hắn đột nhiên khóc.
Khóc xong lại cười điên loạn.
Trình Khắc.
Một trong những Thượng tướng trẻ tuổi nhất Liên minh.
Chỉ sau một đêm tóc đã bạc trắng.
Hắn vứt bỏ tất cả quân phục.
Những chiếc cúp, huy hiệu đó, tất cả đều bị hắn đốt cháy sạch.
Tài sản tích lũy bấy lâu, cũng đều quyên góp cho các hành tinh xa xôi.
Chỉ giữ lại chiếc phi thuyền hắn chuẩn bị để đưa tôi về nhà.
Tất cả mọi người đều nói hắn phát điên rồi.
Ngay cả Tổng tư lệnh tối cao của Liên minh cũng đích thân đến khuyên hắn.
Trình Khắc cúi người thật sâu trước Tổng tư lệnh.
Hắn nói hắn chỉ có một yêu cầu.
“Ngài có thể cho tôi biết sự thật về cái c.h.ế.t của Chu Ngôn năm đó được không.”
Tổng tư lệnh tiếc nuối nói: Không được.
Chuyện của Chu Ngôn là bí mật cấp S của Liên minh, tức là bí mật tối cao.
Mật mã là mống mắt của Tổng tư lệnh tối cao Liên minh và ba Thượng tướng trở lên.
Chỉ cần sai một người, thiếu một người, thì không thể mở được mật báo này.
Không may.
Tôi chính là một trong số những “mật mã” đó.
Sau khi tôi chết, không ai có thể mở được mật báo đó nữa.
Cũng tốt.
Ít nhất tôi đã không thất hứa với Chu Ngôn.
Tình cảm nồng nhiệt của tuổi trẻ là thứ rất đáng trân trọng.
Tôi cũng muốn bảo vệ nó.
Trình Khắc không cố chấp.
Hắn im lặng nộp đơn từ chức.
Mặc lại bộ đồng phục học sinh mà tôi nói là hắn mặc đẹp, trở về hành tinh nơi tôi đã chết.
