Chu Ngôn là một omega thầm mến Trình Khắc nhiều năm.
Ba năm trước, cậu ta c.h.ế.t dưới tay tôi.
Tôi và Trình Khắc đã ở bên nhau mười năm.
Từ khi tốt nghiệp Học viện Quân sự Liên minh, chúng tôi lăn lộn từ chiến trường này đến chiến trường khác.
Từ hai lính quèn cấp thấp nhất trở thành Thượng tướng Liên minh như bây giờ.
Mối quan hệ của chúng tôi ai trong Liên minh cũng ngầm hiểu.
Chúng tôi cũng từng mượn rượu say khoe khoang chiếc nhẫn trên ngón áp út trong buổi tiệc ăn mừng chiến công.
Đáng tiếc.
Những ngày tươi đẹp đã dừng lại vào cái ngày Chu Ngôn c.h.ế.t trong vòng tay tôi.
Sự thầm mến của Chu Ngôn… có lẽ phải nói là công khai yêu thầm.
Nó đến thật nhiệt liệt, rực rỡ.
Cậu ta là cậu chủ nhỏ được gia tộc Chu nuôi dưỡng trong nhung lụa.
Vì Trình Khắc mới gia nhập quân đội.
Sự theo đuổi ồn ào, công khai cướp người yêu của tôi.
Tất cả những chuyện này không ai là không biết.
Nói hoàn toàn không để tâm là giả.
Nhưng nói là quá bận lòng? Thì cũng là giả.
Tôi và Trình Khắc, sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tan vỡ.
Nhưng người c.h.ế.t thì khác.
Tôi không biết tại sao Chu Ngôn muốn chết.
Tôi chỉ biết ngày hôm đó gặp cậu ta.
Cậu ta không nói một lời lao tới giật khẩu s.ú.n.g bên hông tôi.
“Cầu xin anh, Thẩm Chi Ngang, đưa s.ú.n.g cho tôi!”
Đương nhiên tôi sẽ không đưa.
Nhưng Chu Ngôn khóc nước mắt giàn giụa.
Đau thương, tuyệt vọng.
Lần đầu tiên tôi thấy cậu chủ nhỏ hiên ngang bừng bừng sức sống lại khóc đến mức này.
Chỉ là ngẩn người mất một giây.
Chu Ngôn đã ôm chặt lấy tôi, giằng lấy khẩu súng.
Súng cướp cò, viên đạn xuyên ngang từ dưới cằm cậu ta lên.
Tôi nghe thấy câu cuối cùng mơ hồ không rõ của cậu ta:
“Cảm ơn anh, Thẩm Chi Ngang, đừng nói cho bất cứ ai.”
Vỏ đạn rơi xuống đất.
Khoảnh khắc Chu Ngôn từ từ ngã xuống.
Tôi thấy Trình Khắc.
