THƯỢNG TƯỚNG ALPHA DÙNG TAY KHÔNG ĐÀO BĂNG BA NGÀN DẶM ĐỂ TÌM NGƯỜI YÊU

Chương 1

Tôi cãi nhau với Trình Khắc.

Ngay trên chiến trường.

“Không đủ năng lượng. Trình Khắc! Đừng đuổi nữa!”

Chiến trường đầy rẫy khói lửa, tên lửa liên hành tinh kéo theo vệt đỏ rực, chỉ trong khoảnh khắc có thể cướp đi sinh mạng của hàng chục vạn người.

Quân địch đã cùng đường.

Thế nhưng Trình Khắc vẫn lái phi thuyền cận địa, bất chấp tất cả, tiếp tục thâm nhập sâu vào trận địa của địch.

Tôi sốt ruột điên cuồng gọi hắn.

“Trình Khắc! Rút lui! Đừng đuổi nữa!”

Trên màn hình trong phi thuyền hiện ra gương mặt góc cạnh bình tĩnh của Trình Khắc.

“Tôi có thể thắng.”

“Tốc độ rút lui của đối phương có vấn đề, phi thuyền của cậu không đủ nhiên liệu! Không bay về được đâu!”

Hắn không nghe tôi.

Khốn kiếp.

Mí mắt phải cứ giật liên hồi.

Tôi không còn cách nào, đành phải lái phi thuyền dừng lại ngay trên đầu Trình Khắc, giữ song song, rồi tung người nhảy.

Tôi chui qua cửa sổ đã bị đại pháo oanh bay của hắn mà lăn vào.

Trong buồng lái.

Tôi thấy đủ loại chỉ số báo động đỏ chót trên phi thuyền của hắn.

Suýt nữa thì tôi phát điên.

“Trình Khắc, cậu muốn đi tìm c.h.ế.t à!”

Cái phi thuyền này mẹ nó sắp bị nã thành sắt vụn rồi!

Trình Khắc vẫn không hề biến sắc.

Mỗi bước tiến của phi thuyền đều phát ra tiếng kêu nặng nề, như không chịu nổi.

Khuyên không được.

Tôi trực tiếp giơ tay đoạt quyền lái của hắn.

“Đủ rồi! Viện binh đã trên đường đến!”

Trình Khắc mạnh mẽ hất tay tôi ra.

Ánh mắt lạnh băng.

“Viện binh? Viện binh bao giờ mới tới! Chậm một giây, lại có thêm một quả pháo kích rơi xuống hành tinh này! Đó là mạng người đấy!”

Tôi túm lấy cổ áo hắn.

Cánh tay nổi gân xanh, hai mắt đỏ ngầu.

Lại một quả tên lửa nữa lướt qua vai, nổ tung ở cách đó không xa.

Bên tai tôi toàn là tiếng gầm rú.

Máu toàn thân gần như chảy ngược.

Tôi gào lên khản cả giọng:

“Tôi chỉ cần mạng của cậu thôi!”

Nếu như vừa rồi quả tên lửa kia nhắm vào chiếc phi thuyền này.

Trình Khắc đã bị nổ tan xác không còn một mảnh vụn rồi!

Tôi cần cái mạng của hành tinh này làm gì!

Tôi chỉ cần mạng của cậu!

Trình Khắc hít một hơi thật sâu, trong mắt chứa đựng sự khó hiểu và thất vọng mà tôi không đọc được.

Là thất vọng về tôi sao?

Tại sao lại nhìn tôi như vậy.

Trái tim dâng lên một cảm giác chua xót quen thuộc.

Tôi buông tay, run rẩy thở ra một hơi.

“Lại là vì Chu Ngôn à?”

Động tác trên tay Trình Khắc khựng lại.

Trong mắt hắn hiện lên vẻ bực bội và bất lực.

“Sao lại nhắc đến cậu ta? Thẩm Chi Ngang, cậu có thể xem trường hợp được không?”

 

 

back top