THỨ TÔI YÊU CHỈ LÀ ĐÔI MẮT CỦA ANH

Chương 8

 

Tôi tìm một chỗ ở cửa, dựa vào tường ngồi xuống.

Đợi Cố Nghiên Châu đi ra.

Không biết có phải vì vừa bị đánh quá nặng hay không.

Tôi ngủ thiếp đi.

Khi tôi tỉnh lại, trời đã khuya.

Trong căn biệt thự sang trọng đã không còn một bóng người.

Trời đang mưa to.

Hạt mưa lớn đập vào mặt tôi, rất đau.

Nhưng tôi phải nhanh chóng trở về, trở về bên cạnh Cố Nghiên Châu, mới có thể nhìn thấy đôi mắt của Thanh Vũ.

Chỉ là không ngờ.

Vừa về đến nhà họ Cố, tôi đã bị Cố Nghiên Châu lôi lên giường…

Tôi cứ nghĩ, hôm nay anh ta sẽ ở bên Lâm Bạch.

Anh ta xé toạc quần áo tôi.

Đẩy tôi ngã xuống.

Tôi bất động.

Anh ta dường như rất tức giận.

Đột nhiên cầm gối ném vào tôi.

“Thẩm Mặc, cậu động một chút có c.h.ế.t không hả?”

Tôi vẫn không động đậy.

Anh ta dường như càng điên hơn.

Anh ta bắt đầu bóp cổ tôi…

Bắt đầu chửi rủa tôi đủ điều.

“Thẩm Mặc, cậu không phải thích tôi sao? Vì tôi, cậu có thể vứt bỏ tất cả, đúng không? Nhà họ Thẩm cậu còn không cần, cậu đến làm quản gia cho tôi, rốt cuộc là vì cái gì?”

“Nói đi, tại sao? Yêu tôi, tại sao lại bất động?!”

“Cậu có thể quỳ xuống cho Lâm Bạch, tại sao lại bất động? Cậu động đi, làm tôi vui đi, cậu không phải là tiện nhân sao? Cái đồ không biết liêm sỉ…”

Anh ta gào lên.

Chửi bới.

Rồi đột nhiên khóc.

Anh ta dùng đôi mắt của Thanh Vũ để khóc.

Không được.

Tôi ngồi dậy, ôm lấy anh ta đang phát điên.

Nhẹ nhàng dỗ dành từng câu một.

“Ngoan, đừng khóc, khóc sẽ không đẹp nữa. Anh yêu…” Yêu đôi mắt của anh…

 

back top