Câu nói "cởi sạch, dập đầu" của Cố Nghiên Châu như một mũi d.a.o băng đ.â.m vào tim tôi.
Tôi nhìn đôi mắt thuộc về Thanh Vũ trên khuôn mặt anh ta, vậy mà lại có thể thốt ra những lời dơ bẩn đến thế.
“Cậu bị sa thải.”
Anh ta thiếu kiên nhẫn vẫy tay, như đang xua đuổi một con ruồi.
Tôi cứng đờ tại chỗ.
Không thể được.
Sao có thể bị sa thải?
Tôi cởi bỏ quần áo.
Quỳ cứng ngắc trên sàn.
Dập đầu xin lỗi Lâm Bạch.
Chân Lâm Bạch giẫm lên lưng tôi, cười lớn.
Cố Nghiên Châu khịt mũi.
“Được rồi, hết giận rồi, bảo người kéo cái thứ xúi quẩy này đi, có cậu ta ở đây, không khí cũng không còn trong lành nữa.”
Cố Nghiên Châu nói.
Lâm Bạch đáp lời.
Tôi bị hai tên vệ sĩ vừa rồi lôi ra ngoài.
Một trong hai vệ sĩ đó bình thường có nói chuyện với tôi vài câu.
Anh ta đưa cho tôi một chai nước khoáng lạnh.
“Mặc ca, bên ngoài có rất nhiều người tốt, anh cứ đi đi. Anh nói anh làm quản gia cho Cố tổng, một tháng chỉ có một nghìn tệ, buổi tối còn, còn phải… Bây giờ anh ấy còn đối xử với anh như vậy, anh… rốt cuộc anh cầu mong điều gì ở anh ta?”
Tôi không nói gì.
Anh ta lại tiếp tục:
“Mặc ca, anh là người thừa kế của nhà họ Thẩm mà, đường đường là Thái tử gia của Kinh thành, biết bao nhiêu người muốn nịnh bợ anh.
Anh làm quản gia cho Cố tổng thì thôi đi, anh còn… Bây giờ ai cũng đồn anh có phải bị điên rồi không? Đồn anh yêu Cố tổng đến mức không kiểm soát được bản thân gì đó.”
Tôi vịn vào tường, đứng dậy từ mặt đất.
Liếc nhìn Cố Nghiên Châu đang cười nói vui vẻ với Lâm Bạch bên trong.
May mắn.
Anh ta chưa sa thải tôi thành công.
May mắn, tôi vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt anh ta.
“Anh em, cảm ơn cậu, tôi không sao. Đời này tôi không cầu gì, chỉ mong mỗi ngày được ở bên cạnh Cố tổng mà thôi.”
Người vệ sĩ kia còn muốn nói gì đó, nhưng tôi đã xua tay.
