Sau khi rẽ vào vài con hẻm hẻo lánh, cuối cùng tôi cũng đến nhà của người đàn ông da đen.
Ông chủ quay lại dặn dò tôi cẩn thận: "Cẩn thận một chút, con robot đó có vẻ hơi bất ổn về cảm xúc."
Chẳng lẽ robot cắn người không thành sao?
Ông chủ mở cánh cửa cũ nát, trong chiếc lồng giữa phòng, "Tần Phong" đang bị trói buộc một cách thô bạo, không ngừng vùng vẫy.
Không thể gọi là Tần Phong, mà phải gọi là robot sinh học.
Mắt nó đầy tơ máu, thân trên trần truồng đầy những vết thương, miệng nó bị nhét giẻ, không thể nói thành lời rõ ràng.
Nhìn Tần Phong như vậy, tôi thực sự thấy đau lòng, dù nó là giả.
"Sao anh có thể nhốt nó như vậy!" Tôi lớn tiếng.
Ông chủ rất bất đắc dĩ: "Nó cứ muốn đánh tôi mãi, tôi cũng không còn cách nào khác."
Điều kỳ lạ là, "Tần Phong" trong lồng sau khi nhìn rõ mặt tôi thì lạ lùng yên tĩnh trở lại.
Sự kinh ngạc lóe lên trong mắt nó.
Ông chủ cẩn thận kéo tôi lại, ngăn hành động tiến lên cởi trói của tôi: "Nếu nó làm cậu bị thương, tôi không chịu trách nhiệm đâu."
Tôi bình tĩnh gật đầu, đưa cho ông chủ ba mươi Tinh tệ, nhận lấy chìa khóa và đi mở khóa.
Tần Phong rất yên lặng, tôi đoán nó đã kiệt sức sau khi làm ầm ĩ trước đó.
Tôi nhẹ nhàng cởi những sợi dây gai đã hằn sâu vào da thịt nó.
Đây là lần đầu tiên tôi ở gần cơ thể Tần Phong đến vậy.
Trên cơ thể con robot này, ngoài những vết thương mới, còn có những vết thương cũ chồng chất trên khối cơ bắp rắn chắc.
Con robot này được làm quá tinh xảo, đến cả những vết thương trên người Tần Phong thật cũng được mô phỏng lại.
Tôi cởi áo khoác ngoài của mình, khoác lên người Tần Phong.
Ông chủ nhìn tôi như nhìn một người kỳ lạ: "Này cậu, robot đâu có biết lạnh."
Haiz, chỉ có thể nói, lo lắng và chăm sóc cho Tần Phong là bản năng đã ăn sâu vào m.á.u thịt tôi.
Cơ thể con robot rất nặng, nó dựa vào người tôi khiến bước chân tôi hơi loạng choạng.
"Cậu cứ đẩy nó lên xe đẩy là được mà." Ông chủ chỉ vào chiếc xe đẩy bẩn thỉu, lạnh lẽo phía sau.
Tôi lắc đầu, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Nó sẽ không vui đâu."
Ông chủ nghĩ tôi chắc đã phát điên, đợi đưa tiễn vị Phật lớn này đi xong liền nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Bên ngoài trời đổ tuyết, tôi chỉ mặc một chiếc áo mỏng, lạnh đến mức môi tôi đã tím tái.
"Đừng lo, tôi sẽ đưa anh về nhà."
Tôi không ngờ con robot đằng sau lưng lại lên tiếng, giọng nói hơi trầm khàn nhưng rất dễ nghe.
"Cậu thích tôi đến vậy sao?"
