THIẾU GIA NGỐC NGHẾCH CŨNG PHẢI XẮN TAY GIÚP VỢ BẺ BẮP

Chương 15

Tôi không hiểu tại sao Đông Văn lại phải giả vờ ngốc.

Dù suy nghĩ thế nào, tôi cũng không thể nghĩ ra chuyện này có lợi gì cho Đông Văn.

Nhưng có một điều rất quan trọng.

Tôi phải bắt Đông Văn trả giá cho việc lừa dối tôi.

Cái giá của việc bỏ rơi tôi, rồi quay lại đóng giả ngốc trêu đùa tôi!

Tôi nhìn vào đầu sạc hơi rò điện của mình.

Dòng điện không lớn, chạm vào ngón tay chỉ thấy hơi tê tê, là một cách tốt để trừng phạt Đông Văn.

“Đông Văn.” Tôi vẫy tay về phía Đông Văn: “Anh lại đây.”

Đông Văn như nhận ra điều gì, lắc đầu lùi lại.

“Không sao, lại đây nhanh, tôi muốn ôm anh một chút.”

Lần này Đông Văn không do dự, sải bước lao vào lòng tôi.

Tôi vuốt ve đầu anh, khi Đông Văn buông lỏng cảnh giác dần mê man, tôi cắt vào chủ đề chính.

“Tôi nghe người ta nói liệu pháp điện giật có thể chữa khỏi đầu óc.”

Đông Văn lập tức đơ ra.

“Ai? Bảo Bối? Ai vậy?”

Đương nhiên là tôi.

Tôi không trả lời, trực tiếp dùng đầu sạc rò điện ấn lên.

Đông Văn vùng vẫy muốn chạy, đều bị tôi tóm lại.

“Đừng sợ, làm thêm vài lần là khỏi.”

“Anh không tin Bảo Bối của anh sao?”

Vài lần như vậy, Đông Văn biết mình không thể chạy thoát, bèn nằm ỳ trên giường sưởi giả chết.

Tôi nghĩ một lát, đưa đầu sạc về phía điểm yếu chí mạng nhất của Đông Văn.

Lần này, Đông Văn hoàn toàn im lặng.

 

back top