THIẾU GIA GIẢ NHÀ HÀO MÔN BỊ ANH TRAI CHIẾM LÀM CỦA RIÊNG

Chương 6

Bước ra khỏi hộp đêm, tôi thở ra một hơi dài.

Thật khốn nạn quá đi.

Tống Du đuổi theo.

Liên tục xin lỗi: "Viên Viên, là tôi có lỗi với cậu."

"Nhưng tôi không đắc tội nổi nhà họ Sầm, chỉ có thể hy sinh cậu thôi."

Ngón tay tôi ngứa ngáy, muốn đánh người.

Tôi sờ sờ túi quần.

Không có thuốc lá.

Vốn dĩ tôi hơi nghiện thuốc.

Nhưng nửa năm làm chim hoàng yến của Sầm Các, tôi bị buộc phải cai.

Thế thì biết làm sao?

Không cai thì anh ta sẽ đè tôi ra làm.

Tôi kiên nhẫn hỏi cậu ta: "Trần Cẩm Xuyên nói là thật à?"

Vẻ mặt Tống Du kỳ quặc, gật đầu giải thích.

Bốn năm trước tôi cãi nhau với Sầm Các, cãi rất dữ.

Thế là chạy đến quán bar, trêu ghẹo một nam sinh vừa tốt nghiệp cấp ba.

Người đó chính là Trần Cẩm Xuyên.

Cậu ta không nói rõ tôi đã trêu ghẹo thế nào.

Nhưng sau đó tôi say bí tỉ, quên hết mọi chuyện.

Tống Du kích động nói: "Sầm Các không thể bỏ qua cho cậu, cậu bắt nạt em trai anh ta, đương nhiên phải tìm cậu để trút giận!"

"Tôi là đang giúp cậu đó."

Tôi dùng lưỡi chạm vào má trong.

Một ngọn lửa vô danh bốc lên trong lòng.

Vậy ra.

Sầm Các làm những chuyện đó với tôi, là vì trừng phạt tôi thay người khác?

Đúng lúc đó Tống Du tiếp tục mở lời: "Cậu không muốn trốn khỏi Sầm Các sao? Chỉ cần Trần Cẩm Xuyên thỏa mãn, cậu ta tự nhiên sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu."

"Viên Viên, tôi thật sự coi cậu là anh em."

Cậu ta đang coi tôi là thằng ngốc.

Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta gọi hai tên vệ sĩ, đưa ly rượu trong tay họ cho tôi.

"Một ly hóa giải ân oán?"

Tôi nhận lấy, cúi mắt xuống.

Khẽ hít ngửi ở miệng ly, Tống Du quả nhiên bất an xoa xoa thân ly, giục tôi uống nhanh.

Như sợ tôi phát hiện ra điều gì.

Tôi liếc nhìn chiếc Bentley đậu đối diện bên kia đường.

Trong lòng uất nghẹn.

Trước mặt cậu ta.

Tôi uống cạn.

Khóe miệng Tống Du nhếch lên một nụ cười đắc ý.

Tác dụng của thuốc phát huy rất nhanh.

Đầu óc tôi choáng váng, trước mắt mờ ảo.

Cậu ta chỉ huy vệ sĩ mỗi người một bên khiêng tôi lên.

Giả dối thở dài: "Viên Viên, đừng trách anh em."

"Tôi là vì tương lai của cậu mà nghĩ thôi."

Tôi nhíu mày, cố gắng chịu đựng cơn nóng trong người.

Định mở miệng mắng cậu ta mặt dày.

Tống Du đã bị một cú đá từ phía sau làm ngã sấp.

Cơn giận biến mất hoàn toàn khi tôi nhìn rõ người tới, chỉ còn lại sự kinh hãi.

Run rẩy kêu lên:

"Sầm, Sầm Tổng."

Quả nhiên anh ta ở đây.

Đây có gọi là ác giả ác báo không?

Sầm Các chính là kẻ ác đó.

Tôi không nhịn được cười.

Nhưng quên mất mình tay mềm chân yếu.

Mất sức ngã về phía trước, lại đổ vào vòng ôm rộng lớn nhưng lạnh lẽo của người đàn ông.

Anh đưa tay lạnh lùng bóp cằm tôi.

Buộc tôi ngẩng đầu: "Sầm Viên."

"Nếu em muốn tìm chết, anh có thể thỏa mãn em."

Tôi nhìn vào mắt anh.

Có tôi, lại dường như không có.

Im lặng một lúc.

Bực bội không thôi.

Lười giả vờ nữa.

Máu sôi lên, đốt cháy lý trí tôi, tôi cắn vào môi anh.

"Đến đây."

"Chịch c.h.ế.t tôi đi."

 

back top