Trong phòng bao.
Không chỉ có Tống Du, mà còn có rất nhiều công tử bột thường ngày không hợp với tôi.
Ác ý trên mặt họ không hề che giấu.
Thấy Trần Cẩm Xuyên đi theo vào, Tống Du cố nặn ra nụ cười lấy lòng.
"Nhị thiếu gia."
Ánh mắt cậu ta rơi trên người tôi.
"Tôi đã đưa người đến rồi."
"Cậu muốn trút giận thế nào cũng được, chuyện bốn năm trước, thật sự không phải ý của tôi."
Những người khác hùa theo:
"Chậc, có người khi dựa vào thân phận của mình mà bắt nạt đàn ông thì có nghĩ đến việc mình là hàng giả không?"
"Viên ca mặc đồ khiêu gợi thế này là muốn quyến rũ ai đây? Eo thon thật, chơi chắc chắn rất đã!"
Họ kẻ tung người hứng.
Còn Tống Du thì lảng tránh ánh mắt, không dám nhìn tôi.
Còn gì để không hiểu nữa.
Đây là cái bẫy mà họ cố tình bày ra để lấy lòng Trần Cẩm Xuyên.
Tôi chỉ là không ngờ, mình lại bị Tống Du lừa gạt.
Tôi cười khẩy: "Muốn trả thù tôi, sao phải bày ra vòng vo như thế?"
Tôi còn tưởng lúc nãy cậu ta ra mặt giúp tôi.
Có lẽ là sợ Sầm Các phát hiện ra tôi, làm hỏng kế hoạch trả thù của họ.
Giọng Trần Cẩm Xuyên bình thản: "Cậu nhớ ra tôi rồi à?"
"Không."
"Vì ông đây căn bản không quen cậu."
Tôi vừa dứt lời.
Tống Du chen vào khuyên nhủ: "Viên Viên, cậu đừng cứng miệng nữa, Nhị thiếu gia nói rồi, cậu cúi đầu xin lỗi, chuyện này sẽ qua."
Tôi đã làm không ít chuyện hoang đường.
Chơi đua xe.
Ném tiền ở quán bar mà không chớp mắt.
Nhưng trong lòng tôi có giới hạn.
Biết điều gì không nên làm.
Cậu ta ra vẻ vì tôi mà khuyên tôi nhận lỗi.
Tôi cười.
Đưa tay mở một chai rượu.
Đổ hết lên đầu Tống Du đang kinh ngạc.
Rượu làm cậu ta ướt nhẹp, trông rất thảm hại.
"Chuyện ông đây chưa làm, sẽ không nhận."
Mọi người có lẽ không ngờ tôi mất thế rồi còn dám kiêu ngạo, nhất thời đều sững sờ tại chỗ.
Trần Cẩm Xuyên nhìn chằm chằm chai rượu trong tay tôi, ánh mắt u ám.
Dường như muốn đánh tôi.
Ai sợ cậu ta.
Họ đông người, cùng lắm là tôi một chọi cả đám, bị đánh một trận.
Cậu đây không chịu cái tiếng này.
Tôi chế giễu: "Cậu cứ khăng khăng nói tôi đã bắt nạt cậu, tôi không ngại giúp cậu tỉnh táo thêm chút nữa."
Cậu ấy l.i.ế.m môi.
Không hề do dự.
"Được."
Tôi: ?
Cậu ấy tiến lại gần một bước.
Tháo chiếc kính không gọng trên sống mũi cao xuống.
Ánh mắt thậm chí còn có chút... mong đợi?
"Sầm Viên."
"Không nhớ tôi không sao."
"Nhưng cậu đã hôn tôi, đó là sự thật."
?
Tôi cầu xin cậu.
Chuyện gì mà hôn hít.
Không đúng.
Tôi nheo mắt lại.
Hiểu rồi.
Tên nhóc này cố tình làm xấu danh tiếng tôi.
Để tôi không thể sống yên ở Giang Thành nữa.
Suýt nữa thì bị cậu ta lừa.
Khoảng cách của Trần Cẩm Xuyên ngày càng gần.
Ngón tay chạm vào cổ tay tôi.
Tôi hờ hững gạt tay cậu ta ra.
Lại mở một chai rượu vang đỏ, đổ lên mặt cậu ta.
Khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú của cậu ta lập tức thêm vài phần màu sắc rực rỡ và lãng mạn.
Tôi huýt sáo, cực kỳ khiêu khích: "Nhị thiếu gia, thỏa mãn yêu cầu của cậu rồi đấy."
"Không cần cảm ơn."
Mặt Tống Du trắng bệch: "Sầm Viên, cậu đang tự tìm đường chết!"
Ồ.
Tự tìm đường c.h.ế.t thì tự tìm đường chết.
Bây giờ tôi chẳng còn gì, còn sợ gì nữa?
Trần Cẩm Xuyên không biểu lộ cảm xúc gì trong mắt.
Cứ nhìn thẳng vào tôi như vậy.
Ngay cả một chút tức giận cũng không có.
Có vẻ rất giữ thể diện.
Tôi cười khẩy một tiếng, ném chai rượu xuống.
Quay người rời đi.
Họ nhìn nhau, không hiểu ý tứ của Trần Cẩm Xuyên, cũng không ai cản tôi lại.
