Nửa giờ sau, chiếc xe dừng trước cửa câu lạc bộ cao cấp tên là "Dạ Sắc".
Đây là nơi mà đám thiếu gia nhà giàu đời thứ hai bọn họ thường lui tới.
Tôi cau mày: "Tôi không vào đây."
Bên trong toàn là người quen, với thân phận hiện tại của tôi mà vào, chẳng khác nào tự biến mình thành trò hề cho người ta xem.
Lục Kiêu rút chìa khóa: "Sợ gì? Có tôi đây, ai dám cười nhạo cậu?"
Hắn không nói không rằng kéo tôi đi vào.
Vừa bước vào phòng riêng, tiếng ồn ào bên trong dừng lại một thoáng.
Một đám người nhìn về phía chúng tôi, ánh mắt đủ loại.
"Ối, Lục ca, đây là vị... Giang nhị thiếu gia đó à?"
Có người lên tiếng châm chọc.
Lục Kiêu ấn tôi xuống sofa, còn hắn thì ngồi xuống bên cạnh tôi một cách oai vệ, vắt chéo chân.
"Nhị thiếu gia gì nữa, gọi là Giang Ninh."
Lục Kiêu châm một điếu thuốc, "Hôm nay cậu ấy đi với tôi, đứa nào gây chuyện không vui thì liệu hồn."
Tuy lời hắn nghe như đang bảo vệ tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy tôi cũng chẳng khá hơn là bao.
Có người rót một ly rượu đưa cho tôi: "Giang Ninh, lâu rồi không gặp, nghe nói cậu bị đuổi ra rồi à?"
Tôi không nhận: "Không bị đuổi, tự tôi đi."
Người đó cười cười, nhét mạnh ly rượu vào tay tôi: "Uống một ly đi, trước đây muốn kính rượu cậu đâu dễ."
Rượu sóng sánh, đổ một chút ra tay tôi.
Tôi nhìn đám người trước đây lẽo đẽo theo sau gọi tôi là "Ninh ca", giờ trở mặt nhanh hơn lật sách, trong lòng chỉ thấy chán ghét.
Tôi đặt ly xuống: "Không uống, tôi dị ứng cồn."
Sắc mặt người đó thay đổi, vừa định phát tác, Lục Kiêu đột nhiên đạp một cước vào bàn trà.
"Rầm" một tiếng cực lớn.
"Không nghe hiểu tiếng người à?" Lục Kiêu lạnh lùng nhìn người kia, "Cậu ấy không uống, cậu rót cái gì?"
Người đó sợ đến mức run rẩy, cười cầu hòa: "Lục ca, tôi đâu có... chỉ là đùa thôi mà."
Lục Kiêu nhả một làn khói, vòng tay qua vai tôi: "Muốn đùa thì tìm người khác, cậu ấy là người tôi đưa đến."
Tôi không quen với sự thân mật này, nhúc nhích vai muốn thoát ra.
Lục Kiêu lại siết chặt cánh tay, thì thầm vào tai tôi: "Đừng động, không thì tôi cũng không bảo vệ được cậu đâu."
Tôi đành phải cứng đờ người ngồi im.
Đây đâu phải là đi dạo, rõ ràng là ngồi tù.
Một lát sau, cửa phòng riêng bị đẩy ra.
Đám đông đang nô đùa lập tức im lặng, còn tĩnh lặng hơn cả lúc tôi bước vào.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Uyên đứng ở cửa.
Trông anh vẫn là một vẻ thư sinh bại hoại.
Ánh mắt anh quét qua toàn bộ căn phòng, cuối cùng dừng lại trên cánh tay Lục Kiêu đang đặt trên vai tôi.
Anh mỉm cười, bước tới.
"Trùng hợp quá, mọi người đều ở đây à?"
Lục Kiêu lườm một cái: "Sao cậu cứ như miếng cao da chó vậy."
Thẩm Uyên không để ý đến hắn, đi đến trước mặt tôi, cúi người xuống, tầm mắt ngang bằng với tôi.
"Tiểu Ninh, không phải tôi bảo cậu ngoan ngoãn ở nhà sao?
"Sao, lại chạy lung tung à?"
Tôi vô thức lùi về phía sau: "Chỉ... ra ngoài hít thở không khí."
Thẩm Uyên đưa tay, chỉnh lại cổ áo cho tôi.
"Giang Trì đang tìm cậu đấy, trông anh ấy rất tức giận."
Nghe thấy cái tên Giang Trì, lòng tôi thót lại.
