THIẾU GIA GIẢ MUỐN BỎ ĐI NHƯNG LẠI BỊ CÁC ANH GIỚI NHÀ GIÀU CHẶN ĐƯỜNG

Chương 6

Lợi dụng lúc Giang Trì vào thư phòng xử lý công việc, tôi lén lút lẻn ra ban công.

Phòng này ở tầng hai, bên dưới là bãi cỏ, nhảy xuống cũng không thành vấn đề.

Tôi vừa bước qua lan can, một chân còn chưa chạm đất, bên dưới đã vang lên tiếng chó sủa.

Một con ch.ó Doberman khổng lồ đang ngồi xổm trên bãi cỏ, mắt hổ đói nhìn chằm chằm tôi.

Và bên cạnh con Doberman, Lục Kiêu đang ngậm thuốc lá, vẻ mặt cười xấu xa nhìn tôi treo trên lan can.

"Chà, Giang nhị thiếu gia đây là đang luyện tạp kỹ à?"

Tôi âm thầm rụt chân lại.

Lục Kiêu này quả thực âm hồn bất tán.

Hắn vẫy tay với tôi từ bên dưới: "Xuống đi, tôi không thả chó cắn cậu đâu."

Tôi lườm nguýt, quay người trở vào phòng.

Chưa đầy hai phút, cửa ban công bị gõ.

Lục Kiêu cư nhiên lại theo ống thoát nước leo lên.

Hắn nhanh nhẹn trèo vào ban công, phủi tay: "Giang Trì nhốt cậu kỹ phết nhỉ."

Tôi ngồi trên sofa chơi điện thoại.

May mà điện thoại không bị thu, dù không có mạng.

Mật khẩu WiFi trong nhà đã bị đổi, thẻ 4G của tôi cũng bị khóa.

Giờ tôi là một người nguyên thủy sống trong xã hội hiện đại.

"Cậu đến làm gì?" Tôi bực bội hỏi.

Lục Kiêu tự nhiên ngồi xuống, cầm lấy trái cây tôi chưa ăn hết trên bàn cắn một miếng: "Dẫn cậu đi chơi."

Tôi nghi ngờ nhìn hắn: "Cậu có thể đưa tôi ra ngoài?"

Lục Kiêu nhướng mày: "Trên đời này chưa có nơi nào mà Lục Kiêu tôi không đi được."

Tôi động lòng.

Chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ tìm cơ hội bỏ trốn.

"Đi bằng cách nào?"

Lục Kiêu khởi động xe thể thao.

"Đưa tôi đến trung tâm thành phố là được."

Lục Kiêu nghiêng đầu nhìn tôi, cười như không cười: "Muốn trốn à?"

Tôi thắt dây an toàn: "Tôi chỉ muốn đi dạo thôi."

Lục Kiêu đạp ga hết cỡ: "Đi dạo à? Được thôi, tôi đưa cậu đến một nơi hay ho."

 

back top