Lên xe, tôi vẫn muốn cố gắng một chút.
Anh đã nói trước.
"Đừng vì tôi mà nói ra điều khoản mà cả cục lao động cũng không chấp nhận đó."
"Thiết kế của em rất quý giá, thời gian của em cũng vậy."
Nhưng, rõ ràng anh rất thích chương trình đó.
Trong mấy năm tìm kiếm anh vô vọng sau khi anh tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí, tôi đã xem vô số lần những bộ phim trước đây của anh.
Xem đến mức có thể học thuộc lời thoại.
Cho đến một ngày, tôi nghe thấy một giọng nói rất giống anh trên radio.
Hơi trầm khàn, giọng điệu ôn nhu quen thuộc.
Tôi đặc biệt xem tên.
Dữ Trần.
Bây giờ nghĩ lại, chẳng phải là Dụ Tễ Thần bỏ chữ Tễ (rực rỡ) đi hay sao.
Vốn dĩ là ngôi sao rực rỡ, khi xuất hiện lần nữa lại tự gọi mình là Dữ Trần.
Là tự mình cho rằng ngôi sao từng sáng chói đó, đã trở thành cát bụi rồi sao?
“Tách” một tiếng.
Nước mắt rơi xuống mu bàn tay tôi.
Xe dừng lại bên lề đường, anh đưa khăn giấy qua.
"Đừng khóc."
"Đào Nhiên, em nhìn tôi."
Tôi ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên.
Nghe anh nói từng chữ một cách nghiêm túc.
"Hiện tại tôi vẫn chưa nhớ ra đoạn ký ức em nói."
"Tôi rất xin lỗi."
"Nhưng Đào Nhiên, tôi tin ý định ban đầu của tôi là mong em sống tốt, có cuộc đời của riêng mình."
"Em bây giờ rất giỏi, tôi cảm thấy rất tốt."
"Em không nợ tôi, nên thật sự thật sự không cần phải hy sinh vì tôi."
"Chúng ta không phải là quan hệ chủ nợ, làm bạn tốt được không?"
Tôi vẫn không cam tâm.
"Làm anh trai, không có lý gì lại để em trai phải lo lắng hy sinh."
Qua lớp giấy, tôi vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ đầu ngón tay anh.
"Nhưng, tôi biết anh rất trân trọng chương trình này."
Bao nhiêu năm tâm huyết.
"Tôi cũng rất trân trọng thời gian và sự sáng tạo của em."
"Với lại tôi cũng có ý tưởng khác."
Thần sắc anh có chút hoài niệm.
"Thật ra ban đầu tôi nên debut với vai trò ca sĩ."
"Đào Nhiên, tôi sẽ không lâm vào bước đường cùng đâu."
"Em tin tôi không?"
Tất nhiên tôi tin.
