TÁM NĂM SAU GẶP LẠI, TÔI DÙNG THIẾT KẾ QUÝ GIÁ NHẤT CỦA MÌNH XĂM LÊN MẶT ANH
Năm mười sáu tuổi, Dụ Tễ Thần xuất hiện như một vị thần, trao tôi một khoản tiền, cứu vớt tôi khỏi sự khốn cùng.
Tôi níu chặt vạt áo anh.
"Đợi tôi lớn, tôi sẽ trả lại anh."
Anh khẽ xoa đầu tôi.
"Không cần em trả."
Tám năm sau, anh đẩy cửa bước vào tiệm xăm.
Sự dịu dàng đã trôi dạt, chỉ còn lại vết bỏng loang lổ trên má phải lan xuống tận cổ.
Tôi dùng thiết kế quý giá nhất của mình để xăm miễn phí lên mặt anh.
Anh nói.
"Tôi biết thiết kế là vô giá, nói tiền bạc thì quá tục, nhưng tôi sẽ trả em."
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn vào đôi mày và ánh mắt anh.
"Không cần anh trả."
Anh là cánh bướm gãy tôi khổ sở tìm kiếm, tôi muốn tái tạo đôi cánh cho anh, để anh tự do bay lượn.
Sau này, anh đè tôi vào góc tường chật hẹp, sự dịu dàng trong đôi mắt che giấu dục vọng chiếm hữu tột cùng.
"Đào Nhiên, Dụ Tễ Thần trong ký ức của em và tôi thật khác biệt, tôi có tính kiểm soát rất mạnh, đặc biệt là với bạn đời."
Hóa ra, cánh bướm tôi nghĩ lại là Phượng Hoàng, lửa dữ khiến anh niết bàn.
Tôi mới chính là con bướm chao đảo đó.
Tôi ngước đầu hôn lên môi anh.
Cam tâm tình nguyện dừng chân vĩnh viễn trong tay anh.
