Ta đi thẳng đến Lăng Vân Phong, Trình Tiêu đã gỡ bỏ kết giới, chờ đợi ta đã lâu ở cổng.
Pháp hỏa đối diện đánh tới, ta vung Phù Hoa kiếm dốc hết sức chặn lại.
Ừm, chặn được rồi?
“Ngươi đã tiến lên Hóa Thần, quả nhiên là yêu tà do Hợp Hoan Tông phái đến.”
Nỗi buồn ẩn giấu trong thần sắc hắn dần lộ ra, rồi lại bị ngọn lửa nơi đáy mắt thiêu rụi hết.
Chưa từng nghĩ khi hắn rút kiếm tương hướng, ta lại bất động như bây giờ.
Có lẽ ta đã sai ngay từ đầu, Đạo Hợp Hoan kỵ nhất là xấu không triệt để, tốt không thuần túy. Đã ôm tâm lý trêu đùa thì không nên mềm lòng cứu hắn mà bại lộ thân phận. Đã muốn đối đãi bằng chân tâm, thì không nên gài bẫy khiến hắn tự hổ thẹn.
Mũi kiếm càng ngày càng gần, ta lại không muốn di chuyển nửa bước.
“Chưởng môn kiếm hạ lưu nhân!”
Lại là Phục Thiên sư huynh chặn trước mặt ta.
“Thủ Hồn Tác là do ta giao cho sư đệ, xin Chưởng môn trừng phạt. Hôm đó ta cảm động trước việc sư đệ hết lòng cứu bạn, bèn đưa pháp khí cho hắn, không ngờ Mục Triều sư đệ lại dùng lên người Chưởng môn.”
“Chưởng môn xin cho phép ta biện giải đôi lời cho sư đệ, hắn là người của Hợp Hoan Tông không sai, nhưng lòng chân thành đối với đồng môn cũng không giả. Ta tin sư đệ có nỗi khổ riêng, cũng tin hắn thật lòng muốn cứu mạng Chưởng môn.”
Nghe xong lời biện giải của sư huynh, khóe môi vốn đã lạnh lùng của Trình Tiêu lại càng mím chặt hơn.
“Ta đáng lẽ phải nghĩ ra, yêu nghiệt Hợp Hoan câu dẫn không chỉ một người. Ngươi đã muốn bảo vệ hắn, bản tôn sẽ thành toàn cho các ngươi.”
Nói rồi lại vung kiếm c.h.é.m tới, khí thế như sơn hồng.
“Khoan đã!” Một bóng người khác chắn trước mặt ta và Phục Thiên sư huynh.
Nhìn kỹ lại, Đại huynh Mục Tề sao cũng tới rồi.
“Trình Chưởng môn, tiểu đệ ta xuất thân từ Hợp Hoan không sai, nhưng nó chưa từng tu luyện công pháp Hợp Hoan, chỉ là một người phàm mà thôi. Vì cứu Chưởng môn nó đã bản năng thi triển thuật song tu cao cấp cũng ngoài dự liệu của bọn ta, thậm chí không tiếc mất nửa cái mạng, tuyệt đối không phải vì để trộm lấy thành quả tu hành của người khác.”
Mục Tề quay người ôm lấy Phục Thiên sư huynh:
“Còn về Phục Thiên, hắn là người ta yêu mến, ta nhất định phải bảo vệ hắn chu toàn. Lỗi của hắn do một mình ta gánh chịu, xin Chưởng môn giơ cao đánh khẽ tha thứ cho hắn.”
Trình Tiêu còn chưa kịp nói gì, nhóm người thứ ba đã đến.
Là Tống Tuyết sư tỷ và rất nhiều đệ tử ngoại môn.
Chưởng môn nghe Tống Tuyết sư tỷ lại cùng Nhị huynh ta sáng tạo ra “Thuận Theo Thiên Mệnh BDSM Tu Luyện Đại Pháp”, tay cầm kiếm đã không còn vững nữa.
Ta đứng bên cạnh cũng mắt tròn mắt dẹt, cái tên đáng xấu hổ như vậy nàng ấy lại tươi tắn đọc ra.
Các đệ tử ngoại môn cũng lần lượt nói giúp ta, đại ý là ta ngày thường không quản khó khăn trả lời những thắc mắc của họ, sau khi tu vi tăng lên cũng không hề lên mặt, quan tâm đến cảm xúc và sức khỏe của mọi người, ta tuyệt đối là một người tốt, đại loại thế.
Ta cũng nắm lấy cơ hội, quỳ thẳng xuống trước mặt Trình Tiêu.
“Công lực đã lấy đi, ta nhất định sẽ hoàn trả đầy đủ. Chỉ cần Chưởng môn gật đầu, ta nguyện ở lại Lăng Vân Phong suốt mấy chục năm lập công chuộc tội, chữa khỏi hàn tật cho Chưởng môn. Xin ngài tha cho sư huynh sư tỷ.”
Trình Tiêu cúi người một tay cầm lấy cằm ta nâng lên, trong mắt ẩn chứa sự tối tăm mà ta không thể hiểu.
“Thật cảm động, bản tôn ngược lại thành tội nhân.”
“Đã vậy, ngươi hãy ở lại đây, chuộc tội thay cho tất cả mọi người.”
Hắn vung tay áo, cả Lăng Vân Phong chỉ còn lại hai chúng ta.
