TA LÀ GIAN TẾ CỦA HỢP HOAN TÔNG, TRỜI SINH MANG ĐỈNH LÔ THÁNH THỂ

Chương 12

Khi ta tỉnh lại, ta đã được đưa về Hợp Hoan Tông.

Mục Tề mặt mày ủ rũ: “Ôi tiểu tổ tông! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Ngươi có biết mình đã làm gì không, đó là Chưởng môn Kiếm Tông, ngươi cứ thế mà để người ta, để người ta đè!?”

“Nếu không phải ta nghe được vài lời lỏm từ miệng Phục Thiên mà kịp thời chạy đến, giờ ngươi ngay cả toàn thây cũng không giữ được!”

Cổ họng ta rất khô, ngay cả mở miệng cũng khó khăn: “Hắn không sao chứ?”

Mục Lễ nhảy ra cho ta một cái cốc đầu:

“Nhị ca ngươi có chuyện đây này! Ngươi có biết ta đang trần truồng luyện công cùng Tiểu Tuyết không, Đại ca ôm ngươi đầy m.á.u xông vào! Ngươi phải bồi thường!”

Ta ngây người. Trần truồng? Luyện công? Tống Tuyết sư tỷ? Ba từ này làm sao lại kết hợp với nhau được.

“Hai vị ca ca, Trình Tiêu rốt cuộc thế nào rồi.”

Cả hai trừng mắt đồng thanh: “Khỏe re.”

Không biết họ đang tức giận vì ta trở nên ra nông nỗi này, hay vì ta phá hỏng chuyện tốt của họ.

Các huynh trưởng tìm cho ta những dược liệu tốt nhất, hộ pháp trị thương cho ta.

Sau ba ngày điều dưỡng, ta ngượng ngùng nói với huynh trưởng, tu vi của ta đã đạt đến Hóa Thần.

“Cái gì!”

“Cái gì!”

“Ngươi ngủ một giấc đã lên Hóa Thần kỳ rồi sao?! Ngươi là đi làm Đỉnh Lô à, quả là hút khô người ta rồi.”

Ta ôm trán im lặng, lúc đó thật sự không nghĩ nhiều như vậy, ai thèm cái tu vi này.

Mục Lễ: “Ôi chao chao, đã Thần giao rồi, trong thức hải toàn là khí tức của người khác, công pháp song tu cao cấp nhất cũng dùng rồi, còn nói là không thèm.”

Cao cấp nhất? Chẳng trách ta tỉnh lại lại nhớ Trình Tiêu đến vậy, thì ra thần hồn của chúng ta đã gắn kết chặt chẽ với nhau.

Hợp Hoan Tông chỉ những đôi luyến nhân đã qua thử kim thạch mới sử dụng thuật song tu cao cấp, ta lúc đó gấp gáp sao lại dùng mất rồi.

Làm sao đây.

Nửa đêm ta nhớ Trình Tiêu không chịu nổi, quyết định đi Lăng Vân Phong một chuyến, sống hay c.h.ế.t ta cũng chấp nhận.

Không hề hay biết sau khi ta rời đi, ngoài cửa phòng xuất hiện hai người.

Mục Tề: “Ta đã nói không giữ được tiểu tử này mà.”

Mục Lễ: “Thôi, cùng đi đi, ai bảo chúng ta chỉ có một đứa em út này chứ.”

 

 

back top