TA ĐƯỜNG ĐƯỜNG LÀ NAM YÊU, LẠI VÔ TÌNH NGỦ VỚI ĐẾ VƯƠNG MANG THAI BẢO BẢO

Chương 13

Trong cung bắt đầu có lời đồn đại.

Rằng “Đào công tử” ở Càn Thanh Cung này, là sủng phi nữ giả nam trang được Bệ hạ nuôi bên cạnh.

Còn nói ta đã mang long chủng, mẹ quý nhờ con, sắp sửa đổi đời như chim sẻ hóa phượng hoàng.

Lúc ta nghe được những lời đồn này, đang uống thuốc an thai, suýt chút nữa phun ra cả ngụm.

Nữ giả nam trang?

Sủng phi?

Ta cúi đầu nhìn cái bụng tuy đã nhô lên nhưng vẫn thuộc phạm vi nam giới của mình, cùng bộ nam trang này, và cả yết hầu…

Mấy cung nữ thái giám này mắt mù hết rồi sao?!

Hay là khẩu vị của Nam Cung Minh trong mắt họ lại quái dị đến vậy?!

Điều khiến ta cạn lời hơn là, một số phi tần không biết điều, lại bắt đầu chạy đến Càn Thanh Cung “thỉnh an”, ngầm dò hỏi thân thế của ta, còn muốn ngấm ngầm gây khó dễ cho ta.

Kết quả đương nhiên là bị Nam Cung Minh không chút khách khí đuổi đi.

Hắn thậm chí còn nổi cơn thịnh nộ, xử lý vài cung nhân lan truyền chuyện nhảm.

Hậu cung lập tức yên tĩnh đi nhiều.

Ta không nhịn được hỏi hắn: “Bệ hạ, ngài không sợ những gì họ nói là thật sao? Lỡ như ta thật sự là nữ thì sao?”

Nam Cung Minh đặt bút chu sa xuống, ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt bình tĩnh không chút sóng gợn: “Ngươi là nam hay nữ, Trẫm rất rõ.”

Mặt ta nóng lên.

Cũng phải, hắn đã “tự mình” kiểm chứng rồi.

“Vậy… ngài không bận tâm ta là yêu? Không bận tâm Hoàng Tự này của ngài có thể… không cùng tộc?”

Nam Cung Minh trầm mặc một lát, rồi mới nói: “Trẫm có bận tâm hay không, có quan trọng không? Sự thật đã là như vậy.”

Hắn nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm: “Đã đến thì cứ an.”

Tim ta, lại không chịu thua kém mà đập nhanh hơn một nhịp.

 

 

back top