Vì uy h.i.ế.p của Nam Cung Minh, và cả… khao khát long khí của tiểu yêu quái trong bụng, ta đã thỏa hiệp.
Bắt đầu mỗi ngày đúng giờ đúng giấc đến chính điện của hắn để “ké linh khí”.
Đôi khi hắn phê duyệt tấu chương, ta thì nằm ườn trên ghế mềm bên cạnh, ăn điểm tâm, ngủ gà ngủ gật.
Đôi khi hắn tu luyện, ta ngồi cách đó không xa, cảm nhận luồng linh lực tinh thuần, tiểu gia hỏa trong bụng cũng cùng nhau hấp thu, ấm áp dễ chịu, cũng khá thoải mái.
Cứ thế, ta lại hơi quen rồi.
Thậm chí còn cảm thấy, tên Nam Cung Minh này, tuy có hơi lạnh lùng, nhưng góc nghiêng mặt lại khá đẹp.
Đặc biệt là khi hắn tập trung phê duyệt tấu chương, hàng mi dài cụp xuống, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, có một vẻ gợi cảm cấm dục.
Xí xí xí! Đào Tứ mày tỉnh táo lại đi!
Hắn là người! Là Hoàng đế! Là Tử Vi Tinh! Là tồn tại mà mày không thể trêu chọc!
Hai người chỉ là quan hệ hợp tác bất đắc dĩ!
Đợi sinh con xong, mày phải nhanh chóng bỏ chạy!
Ta thầm gõ chuông cảnh báo trong lòng.
“Nhìn Trẫm làm gì?” Nam Cung Minh đột nhiên mở lời, không ngẩng đầu.
Ta giật mình, vội vàng dời tầm mắt, cãi bướng: “Ai, ai nhìn ngài! Ta đang nhìn con chim sẻ ngoài cửa sổ!”
“Ừm.” Hắn đáp một tiếng, giọng điệu không rõ cảm xúc: “Chim sẻ có đẹp bằng Trẫm không?”
Ta: “…”
Người này sao lại tự luyến thế chứ!
