SAU KHI TRỌNG SINH, KẺ VẠN NGƯỜI GHÉT CÔNG KHAI YÊU ĐƯƠNG VỚI ANH TRAI NUÔI

Chương 3

“Làm được không đấy?” Một kẻ tóc vàng hoe đang ngậm điếu thuốc, vắt chân chữ ngũ, hỏi với giọng khinh thường.

Chu Tử Tiện nhướn mày: “Cậu không tin tôi? Tôi đã bảo cậu ấy sẽ đến thì chắc chắn sẽ đến.”

“Nếu không đến thì sao? Cậu đã nghĩ kỹ cái giá phải trả chưa?” Tên tóc vàng ung dung rung chân, ném mẩu t.h.u.ố.c lá vừa hút xuống đất rồi châm điếu khác.

“Cậu cứ yên tâm đi, tôi còn lạ gì cậu ta?” Chu Tử Tiện thấy thái độ đối phương có chút hờ hững, vội vàng tiến lên rót đầy rượu vào chiếc ly đã cạn.

Lúc này tên tóc vàng mới không tiếp tục làm khó Chu Tử Tiện nữa.

Chu Tử Tiện nhìn thời gian trôi qua từng chút một, trong lòng không khỏi bực bội: “Cái tên Ôn Hạ Du này sao còn chưa tới, đã hơn một tiếng rồi!”

Có lẽ vì chờ đợi sốt ruột, Chu Tử Tiện gọi điện thoại lại.

“Thuê bao quý khách vừa gọi đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...”

Chu Tử Tiện khó chịu, bực bội đưa tay xoa trán: “Chết tiệt, đang làm cái quỷ gì vậy?”

________________________________________

Lúc này, Ôn Hạ Du đang vui vẻ ngân nga một điệu ca, thảnh thơi dạo bước một mình trong trung tâm thương mại.

Đã rất lâu cậu không có cơ hội đi shopping. Lần này, cậu phải tranh thủ dạo chơi cho đã. Còn lời mời của Chu Tử Tiện? Đã sớm bị cậu vứt ra sau đầu rồi.

Cho đến khi cậu chọn xong quần áo, đồ dùng cá nhân, lấy điện thoại ra thanh toán và nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, cậu mới chợt nhớ ra có chuyện này.

Ôn Hạ Du tắt điện thoại, tìm nhân viên hỗ trợ vận chuyển hàng hóa, rồi chuẩn bị đến chỗ hẹn tìm Chu Tử Tiện.

Đến trước cửa quán bar “Quỹ Đạo”, cậu bị bảo vệ đứng gác chặn lại: “Vị thành niên không được vào.”

Anh bảo vệ đeo kính râm, nét mặt nghiêm nghị.

Ôn Hạ Du nhướn mày. Tuy nói cậu mới vừa đủ tuổi không lâu, việc bị nhầm là vị thành niên cũng là điều dễ hiểu.

Mặc dù tâm lý cậu đã hơn hai mươi tuổi, cậu vẫn lễ phép đưa căn cước công dân cho bảo vệ:

“Đây là căn cước của tôi, tôi đã trưởng thành rồi.”

Bảo vệ nhận lấy xem xét kỹ, lúc này mới cho phép cậu vào “Quỹ Đạo”.

Ôn Hạ Du gật đầu, cười nói: “Cảm ơn anh bảo vệ.” Xong xuôi, cậu lấy lại căn cước rồi đi tìm phòng riêng của Chu Tử Tiện.

Đến nơi, Ôn Hạ Du gõ cửa ba cái nhưng không thấy ai ra mở, cậu liền trực tiếp đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt cậu là cảnh tượng vài người đang say xỉn, nằm ngổn ngang.

Ôn Hạ Du nhíu mày, nhìn Chu Tử Tiện đang ngồi ở góc phòng, còn khá tỉnh táo. Cậu kinh ngạc: “Cậu gọi tôi đến đây không phải là để nhờ tôi khiêng mấy người này về chứ?”

Vừa dứt lời, tên tóc vàng bên cạnh Chu Tử Tiện bật cười.

Hắn bỏ chân xuống, cả người đột nhiên nghiêm chỉnh hơn, đưa tay vỗ đùi Chu Tử Tiện, ngữ khí có chút hài lòng: “Đừng nói, cậu bạn này của cậu cũng khá cá tính đấy.”

Ôn Hạ Du lúc này mới chú ý đến tên tóc vàng. Cậu chợt hiểu ra: Thì ra Chu Tử Tiện lại kết thân với bạn bè mới, và hắn đang dùng cậu để tạo ân huệ.

Chu Tử Tiện cười hì hì, đứng dậy kéo Ôn Hạ Du sang một bên.

Ôn Hạ Du rút tay lại, giọng điệu có chút thiếu kiên nhẫn: “Nói đi, lần này cậu gọi tôi đến làm gì?”

“À, chẳng là anh em tôi muốn gặp mặt đệ đệ nhà họ Lục trông ra sao thôi mà. Tôi vừa hay quen biết, nên muốn giới thiệu mọi người làm quen một chút...”

Chu Tử Tiện cười gượng gạo, nháy mắt ám chỉ về phía tên tóc vàng, đưa cho Ôn Hạ Du một ánh mắt khó hiểu, ý bảo cậu tự đoán.

Ôn Hạ Du thầm nghĩ: Tên điên này, mắt có bệnh thì đi chữa đi, làm trò cho ai xem chứ!

Cậu mặc kệ Chu Tử Tiện, nhấc chân bước vào, ngồi đối diện tên tóc vàng. Cậu quét mắt nhìn chiếc chai rượu đổ nghiêng trên bàn, rồi nhanh chóng thu lại tầm mắt.

“Ôn thiếu có muốn uống một ly không?” Tên tóc vàng lắc ly rượu trong tay, sau đó dốc cạn.

Ôn Hạ Du cau mày, khéo léo từ chối lời mời của hắn: “Cảm ơn, tôi không uống rượu.”

“Ai dà, vậy thì mất vui rồi.” Tên tóc vàng cũng không giận. Hắn giơ tay gọi phục vụ đứng ở cửa, bảo họ mang một chai rượu chưa khui khác vào, đồng thời yêu cầu bartender pha thêm vài ly thức uống mới.

“Ôn thiếu, nể mặt tôi chút chứ. Vào quán bar thì nên uống rượu. Nếu ở đây mà uống thứ khác, e là sẽ khiến người khác bất mãn đấy.”

Nói đoạn, hắn hất hàm về phía những người say xỉn, đồng thời giơ tay lộ ra một chiếc vòng cổ. Đó là chiếc vòng cổ duy nhất mẹ ruột Ôn Hạ Du để lại.

Tên tóc vàng mỉm cười nhìn Ôn Hạ Du, rất chờ đợi biểu hiện tiếp theo của cậu.

Ôn Hạ Du khẽ chậc một tiếng, cuộn ngón tay lại.

Cậu đã hiểu vì sao Chu Tử Tiện lại có vẻ có quyền lực như vậy đối với mình. Chiếc vòng cổ mà kiếp trước cậu tìm mãi không thấy, hóa ra đã bị kẻ này lấy mất từ lúc nào.

Ôn Hạ Du không vui hỏi: “Sợi dây chuyền này, sao lại ở trên tay cậu?”

Tên tóc vàng cười đáp: “Cái này Ôn thiếu không cần biết quá nhiều đâu. Tóm lại, hiện tại nó đang ở trên tay tôi, không phải sao?”

Ôn Hạ Du thỏa hiệp, giọng điệu hơi buồn bã: “Vậy cho tôi một ly đi.”

“Tốt! Vẫn là Ôn thiếu biết nể tình.” Tên tóc vàng nói xong, giơ tay vỗ tay: “Rót đầy cho cậu ta, không say không về.”

Nghe đến câu cuối cùng, Ôn Hạ Du đã mặt không cảm xúc. Cậu cúi đầu cân nhắc xem nên thoát thân khỏi đây như thế nào.

Cảnh tượng trước mặt vẫn còn trong tầm kiểm soát, chỉ sợ cậu ra tay hơi mạnh.

________________________________________

“Thật là kỳ tích, hiếm khi thấy cậu được nghỉ mà lại không đi cùng cậu nhóc nhà cậu.”

Trong phòng khám, một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đang từ tốn tháo găng tay dùng một lần, ngữ khí hơi tò mò thăm dò Lục Kỳ Diễn.

Trong ký ức của anh ta, Lục Kỳ Diễn là người cứ có thời gian rảnh là sẽ ở bên Ôn Hạ Du, dù chẳng làm gì cả.

“Cậu nghĩ một người có thể thay đổi lớn trong thời gian ngắn không?” Lục Kỳ Diễn nhẹ nhàng gõ ngón tay xuống mặt bàn, không trực tiếp trả lời câu hỏi của đối phương.

Chu Tư Quyện thấy bạn mình hiếm khi nghiêm túc như vậy, cũng vô thức nghiêm túc theo.

Anh ta suy nghĩ một hồi lâu, lắc đầu: “Khó nói lắm. Trừ khi gặp phải cú sốc cực lớn, bằng không một người rất khó có sự thay đổi đột ngột trong thời gian ngắn.”

Ánh mắt Lục Kỳ Diễn trở nên thâm thúy.

Chu Tư Quyện bị vẻ mặt này của anh dọa sợ, có chút lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Lục Kỳ Diễn lắc đầu. Anh quyết định sẽ quan sát thêm vài ngày nữa rồi mới kết luận, hiện tại manh mối vẫn còn hơi ít.

“Được rồi, nếu có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ nói.” Chu Tư Quyện vỗ vai Lục Kỳ Diễn.

Anh ta là một trong số ít những người bạn thân từ nhỏ của Lục Kỳ Diễn, cũng có thể nói là người đã chứng kiến Ôn Hạ Du lớn lên.

Đáng tiếc là Ôn Hạ Du và bạn bè của Lục Kỳ Diễn không thân thiết, hầu như không giao tiếp, giống như những người lạ quen thuộc.

Lục Kỳ Diễn gật đầu, đang định nói gì thì điện thoại vang lên.

Chu Tư Quyện nhướn mày. Nghe tiếng chuông này, e là chỉ có cậu nhóc kia mới có đặc quyền. Nhưng nghĩ đến những người bạn xung quanh Ôn Hạ Du, anh ta lại nhíu mày không vui.

Ôn Hạ Du cái gì cũng tốt, chỉ có việc kết giao bạn bè là chọn lầm người.

Hầu hết đều là côn đồ hoặc những kẻ ăn chơi lêu lổng. Nếu không phải có Lục Kỳ Diễn ở đây, anh ta sợ là đã mở miệng phàn nàn vài tiếng rồi.

“Đi về ngay à?” Khi Chu Tư Quyện hoàn hồn, Lục Kỳ Diễn đã chuẩn bị rời đi.

Anh khoác hờ áo khoác trên cánh tay, tốc độ đi giày có chút vội vã hiếm thấy. E rằng cậu nhóc kia đã gặp khó khăn, bằng không người bình thường khó có chuyện gì ảnh hưởng được đến anh.

Lục Kỳ Diễn gật đầu: “Cậu nhóc ở nhà gặp chút rắc rối, tôi qua xem sao.”

Nói xong liền xoay người rời đi.

Chu Tư Quyện chậc chậc miệng. Nhìn thần sắc này, e là có người sắp gặp xui xẻo lớn rồi.

Anh ta lắc đầu một hồi lâu, rồi tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu thí nghiệm của mình.

________________________________________

“Sách, Ôn thiếu sao lại không nể mặt thế? Uống một ly thôi mà, không hay đâu.” Tên tóc vàng thấy ly rượu Ôn Hạ Du không hề động đến, có chút tức giận.

Hắn cũng không hiểu vì sao mình phải cung kính với Ôn Hạ Du như vậy. Nếu không phải cậu ta đang sống ở Lục gia, cậu ta đã sớm bị hắn giẫm dưới chân rồi, làm gì đến lượt hắn phải ăn nói khép nép.

Ôn Hạ Du cười lạnh. Cái biểu tình này của đối phương cho thấy hắn không hề muốn cậu rời đi an toàn, không biết Chu Tử Tiện đã hứa hẹn lợi lộc gì.

Tên tóc vàng thấy đối phương hoàn toàn không phản ứng, lập tức tức giận, đứng dậy: “Vậy thì thế này đi, hai bên chúng ta lùi một bước, làm thêm một ly nữa thế nào?”

Nói rồi, hắn cầm lấy chai rượu chưa khui bên cạnh, loạng choạng đưa về phía Ôn Hạ Du.

“Vô vị.” Ôn Hạ Du gạt tay hắn đang đưa chai rượu đến trước mặt cậu.

Bàn tay cầm chai rượu của tên tóc vàng không giữ vững, chai rượu nhanh chóng rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Rượu đổ lênh láng khắp sàn.

“Mẹ kiếp, cậu đừng có được voi đòi tiên!” Tên tóc vàng lúc này thực sự nổi giận. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt!”

Hắn nắm chặt tay, trực tiếp vung về phía Ôn Hạ Du.

Nhìn thấy cú đ.ấ.m sắp giáng xuống, hắn nhịn không được có chút tự hào: “Cũng chỉ có thế thôi, Ôn thiếu hèn mọn không phải cũng bị tao đánh ngã sao.”

Vừa dứt lời, người ngã xuống sàn lại biến thành chính hắn.

Ngay sau đó, những cú đ.ấ.m liên tiếp giáng xuống. Tác dụng phụ của rượu cũng dần kéo đến. Cơn đau âm ỉ cùng cảm giác buồn nôn ập đến, khiến hắn thấy cả người không ổn.

Lục Kỳ Diễn vội vã chạy đến “Quỹ Đạo”, đẩy cửa bước vào và chứng kiến cảnh này. Sự lo lắng của anh lập tức biến thành sự bất đắc dĩ.

Cũng phải, theo sự hiểu biết của anh về Ôn Hạ Du, sao cậu có thể cam tâm chịu để người khác bắt nạt. Chỉ cần cậu không đi bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi.

Chờ đến khi Ôn Hạ Du đánh mệt, Lục Kỳ Diễn lúc này mới tiến lên, kéo cả hai ra.

“Có bị thương ở đâu không?” Lục Kỳ Diễn nhìn Ôn Hạ Du từ trên xuống dưới, sợ cậu thiếu mất một sợi tóc.

Tên tóc vàng bị đánh bầm dập trên sàn: “...” Tên điên này, không thấy người bị thương rõ ràng đang nằm đây sao! Hắn lớn thế này, sao lại không thấy chứ!!!

Ôn Hạ Du rõ ràng đã say. Cậu mơ màng nhìn Lục Kỳ Diễn, thấy miệng anh cứ đóng mở, hoàn toàn không nghe rõ anh đang nói gì.

Cậu bĩu môi, có chút ủy khuất: “Anh à, lâu lắm rồi không gặp anh.”

“Hửm?” Lục Kỳ Diễn nghe cậu nói vậy, có chút kinh ngạc: “Chúng ta mới xa nhau có mấy tiếng thôi mà, sao gọi là lâu được.”

“Lâu chứ, lâu lắm rồi. Em đã...” Đã 5 năm không được nhìn thấy anh.

Lời cậu còn chưa nói xong, đã ngủ thiếp đi.

“Cái gì?” Lục Kỳ Diễn bật cười, ôm lấy Ôn Hạ Du, không thèm để lại một ánh mắt nào cho những kẻ đang nằm dưới đất.

Còn Chu Tử Tiện, đã chạy mất từ lúc nào không hay.

Đến khi hai người về đến nhà, trời đã gần tối.

“Thiếu gia, cái này...?” Quản gia nhìn Ôn Hạ Du đang ngủ say, rồi nhìn sắc mặt có chút lạnh lùng của Lục Kỳ Diễn, có chút không rõ đã xảy ra chuyện gì.

“Bữa tối của Tiểu Du cứ để lại, chờ em ấy tỉnh dậy rồi ăn.” Lục Kỳ Diễn dặn dò xong, liền ôm Ôn Hạ Du về phòng.

Đến khi Ôn Hạ Du tỉnh lại, môi trường xung quanh đã thay đổi.

Cậu xoa xoa đầu đang đau nhức. Cậu đã tính sai một chút. Cậu biết cơ thể sau khi trọng sinh này tửu lượng không tốt, nhưng không ngờ lại kém đến mức quá đáng như vậy.

“Tỉnh rồi à?”

 

back top