Lục Kỳ Diễn nhìn chằm chằm ly sữa bò trên tay Ôn Hạ Du rất lâu mới thu lại ánh mắt.
Nếu anh nhớ không nhầm, Ôn Hạ Du không hề thích uống sữa bò. Mới xa nhau vài ngày, sao cậu lại chấp nhận món này rồi? Hơn nữa, cái dáng vẻ cố tỏ ra bình thường kia, quả thực vụng về đến đáng thương.
Lục Kỳ Diễn thầm thở dài, đưa tay rút ly sữa bò đang nằm trong tay Ôn Hạ Du, thay vào đó là một ly nước dừa: “Em lấy nhầm rồi, ly này mới là nước dừa.”
Ôn Hạ Du vội vàng gật đầu, thực chất, cậu đã quên mất mình không thích uống sữa bò.
Trong ký ức kiếp trước, cậu thường xuyên bị đói. Khi cùng quẫn nhất, cậu phải nhặt nhạnh những hộp sữa chưa khui nhưng đã quá hạn bị người khác vứt trong thùng rác để lấp đầy bụng.
Lục Kỳ Diễn nhìn sâu vào ly sữa bò trên tay mình mà không nói gì. Mãi đến khi Ôn Hạ Du khó hiểu nhìn anh, anh mới ngửa cổ uống cạn ly sữa đó.
Bữa tối đơn giản và yên tĩnh cứ thế kết thúc trong sự im lặng của đêm.
Ôn Hạ Du giải quyết xong phần ăn của mình, liền trốn như bay về phòng.
Cậu ngồi mờ mịt trên giường, hồi tưởng lại mọi chuyện vừa xảy ra. Cảm giác căng bụng thỉnh thoảng truyền đến nhắc nhở cậu: Đây không phải là mơ.
Chẳng lẽ lại có ai tốt bụng mơ thấy cảnh mình ăn no căng bụng đến mức có cảm giác no thật chứ?
Ôn Hạ Du bàng hoàng nhận ra: “Quả nhiên là trọng sinh rồi.”
Cậu vùi cả người vào đầu gối, sau đó ngã ngửa ra sau, mặc cho đầu óc trống rỗng. Mọi chuyện đến quá đột ngột, cậu chưa nghĩ ra mình nên tiếp nhận sự thật này thế nào.
Từ "Trọng sinh" là hai chữ mà kiếp trước cậu chỉ tình cờ tiếp xúc qua, nhưng chưa bao giờ thực sự tìm hiểu. Bởi vì đối với Ôn Hạ Du của kiếp trước, đây gần như là chuyện không thể xảy ra, là chuyện hoang đường.
Ôn Hạ Du ngơ ngác chớp mắt. Một giọt nước mắt cứ thế thấm vào gối.
Nếu ông trời đã ban cho cậu một cơ hội trọng sinh, nếu đây chính là "chuyện hoang đường" dành cho cậu.
Vậy thì lần này, cậu tuyệt đối sẽ không đi vào vết xe đổ nữa.
Chuyện đầu tiên cần làm, cậu hình như đã hoàn thành rồi.
Ôn Hạ Du chợt thở phào nhẹ nhõm. Cậu có lẽ là người đầu tiên trên đời chưa kịp phản ứng lại việc mình trọng sinh, nhưng đã kịp thời ngăn cản được chuyện lẽ ra phải ngăn cản.
Nghĩ đến đây, Ôn Hạ Du thở hắt ra một hơi. Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, liệu ông trời có tính thu cậu lại không?
Cậu nằm dài trên giường. Cả ngày đón nhận sự thật trọng sinh này, bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất nội tâm cậu hoảng loạn cực độ, sợ bị Lục Kỳ Diễn phát hiện điều gì.
Ôn Hạ Du tự tin rằng mình là người hiểu Lục Kỳ Diễn nhất.
Chỉ cần người bên cạnh Lục Kỳ Diễn có chút bất thường, anh ấy có thể nhận ra ngay và chỉ ra vấn đề.
Thế mà hôm nay lại không có chuyện gì xảy ra, nhưng Ôn Hạ Du vẫn thấp thỏm cả ngày.
Hơn nữa, buổi chiều cậu không ngủ sâu, hiện tại cơn buồn ngủ ập đến. Không bao lâu sau, cậu chìm vào giấc ngủ say.
________________________________________
Ôn Hạ Du bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại.
Màn hình hiển thị tên là Tô Đồng, quản lý của cậu.
“Show tổng nghệ tuần trước bảo cậu suy nghĩ, cậu quyết định thế nào rồi?”
“Show tổng nghệ gì cơ?”
Ôn Hạ Du trầm tư. Chắc không phải là cái show mà kiếp trước cậu bị người ta ném trứng thối và rau thối chứ?
Nghĩ đến đó, cậu lập tức không có chút thiện cảm nào với show này.
“...”
Tô Đồng dường như đã biết cậu sẽ quên, khẽ thở dài, rồi cẩn thận giải thích lại một lần nữa.
Nghe xong lời giới thiệu chi tiết, Ôn Hạ Du không chút do dự từ chối.
Nực cười, bị lừa một lần rồi thì lần thứ hai không cần phải tham gia nữa!
Cậu còn nhớ rõ show tổng nghệ này không hề dễ nghe như lời giới thiệu "có thể kéo gần quan hệ" mà rõ ràng là: "Ta quang minh chính đại đào hố, ép ngươi nhảy vào và tạt mực vào mặt ngươi!"
Ôn Hạ Du căm phẫn mắng thầm trong lòng.
Cậu nhớ kiếp trước mình tham gia show đó chỉ vì muốn chứng minh mình vô tội, không phải là kẻ bịa đặt cố ý ám hại anh trai trên mạng.
Kết quả, "lợn lành thành lợn què," cậu bị bôi nhọ đến mức không dám bước chân ra khỏi cửa, khiến sự kiên nhẫn của cha mẹ đối với cậu càng hạ thấp đến cực điểm. Không chỉ vậy, những "bạn tốt" bên cạnh còn hùa nhau đến xem trò hề.
Bị lừa một lần là đủ rồi. Nếu còn bị lừa lần nữa, Ôn Hạ Du sợ rằng sẽ phải nghi ngờ ý nghĩa trọng sinh của chính mình.
Cậu kiên quyết từ chối Tô Đồng.
Tô Đồng hiểu ý, dựa theo sự hiểu biết của anh về Ôn Hạ Du, việc cậu từ chối show này cũng là bình thường.
Anh cúi đầu, có chút phiền muộn mân mê một lời mời tham gia show tổng nghệ khác còn sót lại, không biết phải mở lời thế nào.
May mắn thay, Ôn Hạ Du không phải là người quá ngây thơ. Cậu thăm dò hỏi: “Anh Đồng, bên anh còn show tổng nghệ nào khác không?”
“Cũng còn một cái, nhưng cấp bậc của show này có hơi... không xứng với cậu. Tuy nhiên, tham gia thì cũng không sao.”
Tô Đồng do dự rất lâu mới cắn răng giới thiệu sơ lược về show này cho Ôn Hạ Du.
Hóa ra, đó là một show tuyển chọn nam đoàn ra mắt. Tổ chương trình mời Ôn Hạ Du làm cố vấn , mặc dù cậu không thực sự am hiểu chuyên môn. Đơn giản, họ chỉ muốn cọ nhiệt độ của Ôn Hạ Du mà thôi.
Ôn Hạ Du lập tức hiểu ra vì sao kiếp trước Tô Đồng không giới thiệu show này.
Thứ nhất, mục đích của chương trình quá rõ ràng. Thứ hai, lúc đó cậu đã nhận lời tham gia show tương đối nhàn nhã hơn (cái show mà cậu vừa từ chối), lịch trình bị xung đột.
Không ngờ show đầu tiên lại khiến Ôn Hạ Du thân bại danh liệt, dẫn đến việc cậu không còn bất kỳ hoạt động nào về sau.
Nghe xong câu trả lời của Tô Đồng, Ôn Hạ Du không chút do dự đồng ý với show tổng nghệ thứ hai.
Tô Đồng kinh ngạc: “Cậu chắc chắn không suy nghĩ thêm một chút sao?”
Ôn Hạ Du lắc đầu: “Cứ chọn cái đó đi. Cái ban đầu em luôn cảm thấy không ổn, cứ như tham gia vào sẽ gặp phải hậu quả nghiêm trọng vậy.”
Tô Đồng bàng hoàng cúp điện thoại, khó hiểu đi liên hệ với tổ chương trình, hỏi han các lưu ý khi tham gia.
Còn Ôn Hạ Du lại một lần nữa ngả lưng xuống giường. Đáng tiếc, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Chưa kịp nhắm mắt, cậu đã bị Lục Kỳ Diễn gọi dậy.
“Tỉnh rồi sao còn chưa xuống giường? Chú Lưu nấu món ăn sáng em thích rồi, xuống ăn sớm đi kẻo nguội.”
Ôn Hạ Du ngẩng đầu. Lục Kỳ Diễn mặc đồ ở nhà, một tay hờ hững đặt trên nắm cửa. Tóc anh được chải chuốt gọn gàng, ngay cả một sợi tóc cũng không bị dựng lên.
Chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy Lục Kỳ Diễn trong bộ dạng này. Rốt cuộc, người này đối ngoại luôn mặc vest chỉnh tề, nghiêm túc đến mức đáng sợ. Trong ký ức của cậu, người ta đánh giá Lục Kỳ Diễn là "có thể nhìn từ xa chứ không thể lại gần."
Nhưng cậu, Ôn Hạ Du, thì khác! Cậu vừa có thể nhìn từ xa, lại vừa có thể lại gần. Thật là mỹ mãn!
Ôn Hạ Du nhìn Lục Kỳ Diễn, dần dần thất thần.
Trong lúc Ôn Hạ Du không biết, Lục Kỳ Diễn đã thay đổi động tác, từ đặt tay trên nắm cửa thành nửa dựa vào khung cửa.
Anh mỉm cười hỏi: “Sao cứ nhìn chằm chằm anh thế? Mặt anh có dính bẩn ở đâu à?”
Ôn Hạ Du hoàn hồn, nhìn nụ cười của anh, vội vàng lắc đầu: “Không có.”
Cậu cúi đầu. Lọn tóc rủ xuống để lộ đôi tai hơi đỏ ửng của cậu theo từng cử động.
Lục Kỳ Diễn nhìn chằm chằm đôi tai đó rất lâu. Anh sợ nếu cứ trêu nữa thì cậu sẽ phát cáu.
Đúng lúc Ôn Hạ Du sắp vùi cả người vào chăn, Lục Kỳ Diễn mới khẽ gật đầu, xoay người rời đi, đồng thời còn rất tâm lý đóng cửa lại.
Ôn Hạ Du lắng nghe động tĩnh bên ngoài, xác định Lục Kỳ Diễn đã xuống lầu mới chui ra khỏi ổ chăn.
Cậu xoa xoa khuôn mặt hơi ửng đỏ, thầm cười nhạo chính mình "thấy sắc quên hết tất cả".
Khi cậu xuống lầu, Lục Kỳ Diễn đã ăn xong bữa sáng, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Ôn Hạ Du bước đến bàn ăn, nhìn lồng hấp đầy sủi cảo nóng hổi, bên cạnh còn có một ly sữa đậu nành. Chỗ ngồi của Lục Kỳ Diễn đã được dọn dẹp gọn gàng.
“Anh, anh đi công ty sao?”
Ôn Hạ Du nhìn đồng hồ. Cậu nhớ rõ thường ngày giờ này Lục Kỳ Diễn sẽ không đi làm.
Lục Kỳ Diễn khựng lại, lắc đầu: “Hôm nay không đi công ty, đi xử lý một vài việc cá nhân.”
Ôn Hạ Du nghe vậy thì gật đầu bừa. Chuyện cá nhân thì không tiện hỏi sâu, dù sao cậu cũng chỉ tiện miệng tìm đề tài chứ không quan tâm lắm đến câu trả lời.
“Em ngoan ngoãn ở nhà, anh sẽ về trễ một chút.”
Lục Kỳ Diễn nhìn Ôn Hạ Du nhai sủi cảo đầy miệng. Cái má phồng lên cử động liên tục, trông giống như một chú hamster nhỏ, khiến anh có chút xúc động muốn tiến đến nhéo một cái.
Anh ho nhẹ một tiếng, dặn dò Ôn Hạ Du xong liền xoay người rời đi.
________________________________________
Ngay khi Ôn Hạ Du vừa giải quyết xong bữa sáng của mình, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cậu nhìn thoáng qua. Là tên của người bạn "chơi khá thân" kiếp trước, nhưng đáng tiếc, sau tai nạn, người này đã lộ ra bộ mặt thật.
Ôn Hạ Du vốn định cúp máy, nhưng suy nghĩ một chút, cậu vẫn quyết định bắt máy. Cậu hơi tò mò không biết đối phương đang "bán thuốc" gì trong cái hồ lô của mình.
“Hạ Du, hôm nay chỗ cũ nhé?”
Đối phương mở lời là lời mời trực tiếp, không hề để ý xem Ôn Hạ Du có rảnh hay không. Ôn Hạ Du đã quen với điểm này của hắn.
Chu Tử Tiện chờ một lúc lâu, thấy Ôn Hạ Du không trả lời, hắn có chút không vui nhíu mày: “Sao thế? Bận việc à?”
Ôn Hạ Du khẽ cười: “Làm gì có? Chẳng qua là chưa kịp phản ứng lại thôi.”
“Vậy mà lâu như thế không trả lời tôi.” Đối phương nhỏ giọng phàn nàn một chút. “Vậy chốt nhé, hôm nay có một buổi tiệc rượu, mấy anh em đều muốn gặp cậu một lần đấy.”
Không cần Chu Tử Tiện giải thích, Ôn Hạ Du cũng biết. Đơn giản lại là Chu Tử Tiện kết giao thêm vài kẻ bạn bè xấu, và muốn kéo cậu đi làm "bình phong" mặt mũi.
Ôn Hạ Du cười đồng ý. Còn về việc cậu có đến đúng giờ hay không, cậu không dám đảm bảo.
Cậu muốn cắt đứt liên lạc với Chu Tử Tiện. Người này và cậu hoàn toàn không cùng một thế giới. Kiếp trước, cậu mới phát hiện ra rằng, người này tiếp cận cậu đều mang theo mục đích.
Cúp điện thoại, Ôn Hạ Du không xem tin nhắn nữa. Hắn biết đó chỉ là Chu Tử Tiện chia sẻ địa chỉ và dặn dò cậu không được đến trễ.
Cậu mặc kệ. Dù sao cậu cũng chưa hứa sẽ đến vào lúc nào.
Nghĩ đến đó, tâm trạng Ôn Hạ Du đặc biệt tốt. Cậu thu dọn bộ đồ ăn, rửa sơ qua rồi ném vào máy rửa chén.
Nếu không phải Lưu mợ (người làm bếp) thấy và kịp thời ngăn cản, có lẽ Ôn Hạ Du còn định rửa sạch cả nhà bếp, không chỉ rửa chén mà còn lau dọn cả bệ bếp nữa.
Ôn Hạ Du đành tiếc nuối dừng lại cơn "siêng năng nhất thời" này.
Cậu đứng một bên nhìn một hồi, thấy không có việc gì để xen vào, nghĩ bụng nên quay về phòng sắp xếp lại tủ quần áo.
Cậu không thể quên được buổi sáng khi tỉnh dậy, tủ quần áo đầy rẫy những bộ đồ phi chính thống, phong cách quái dị đã đập vào mắt cậu đến đau điếng.
Cuối cùng, cậu phải tìm mãi trong một góc mới lôi ra được một bộ quần áo đơn giản để mặc.
Nhiều năm trôi qua, cậu vẫn không thể chấp nhận được tủ quần áo toàn là những thứ không hợp thẩm mỹ của mình.
Cậu quyết định: Bước đầu tiên của trọng sinh chính là thay m.á.u cho tủ quần áo!
Nói là làm. Ôn Hạ Du mạnh bạo kéo tủ quần áo ra, lại lần nữa bị ánh sáng chói lòa: đèn tủ chưa tắt.
Mãi đến gần một giờ sau, công cuộc dọn dẹp mới kết thúc. Bên ngoài cửa phòng, một chiếc túi rác đen to tướng chất đống.
Quản gia đi ngang qua bị túi rác trước cửa phòng Ôn Hạ Du làm cho kinh ngạc: “Thiếu gia, cái này là...?”
Ôn Hạ Du liếc mắt, chẳng hề để tâm khoát tay: “À, cái này lát nữa giúp tôi vứt đi.”
“... Vâng ạ.”
