Buổi tối, Tạ Tân Niên về nhà, trên tay xách một hộp bánh kem.
Tôi cảm thấy không ổn. Nóng nảy hỏi:
“Anh đã đi đến tiệm đó mua sao?”
Tạ Tân Niên và thụ chính sẽ không gặp nhau rồi chứ? Vậy chẳng lẽ tôi sắp phải chờ c.h.ế.t rồi sao?
Tạ Tân Niên rũ mắt: “Vừa hay có khách hàng ở gần đó, tiện đường mua về.”
Trong đầu tôi toàn là cảnh mình phải cuốn gói rời đi, phiền không chịu nổi, tính tình đột nhiên không kiềm chế được.
“Tôi nói không ăn, ai cho phép anh đi đến đó mua?”
“Mang đi, tôi không ăn.”
Tạ Tân Niên không nói gì. Chỉ tháo bánh kem ra đặt lên bàn.
Bánh kem xoài. Món tôi thích nhất.
Phản ứng lại, tôi mới nhận ra tính cách thiếu gia của mình lại trỗi dậy rồi.
Quay người định lên lầu.
Lại bị Tạ Tân Niên nắm lấy cổ tay, anh ta nhíu mày: “Sao vậy, không hợp khẩu vị? Chẳng phải cậu muốn ăn sao?”
Nghe lời này, lửa giận trong tôi bùng lên.
Nghĩ đến hậu quả. Lại tiếp tục nhịn.
Ngoảnh mặt đi, tôi nén giận. Vẫn quyết định hỏi rõ tình hình.
“Người gói bánh cho anh, có phải là một cậu con trai không?”
Tôi đã nghĩ sẵn đường lui rồi. Nếu Tạ Tân Niên thật sự đã liên lạc với thụ chính, tôi sẽ lập tức đề nghị ly hôn.
Tạ Tân Niên nhìn chằm chằm vào tôi rất lâu.
Lông mày nhíu chặt, nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt nhìn tôi mang theo cả sự giận dữ. Anh ta nắm tay tôi mạnh hơn, nghiến răng nghiến lợi chất vấn:
“Vậy ra, cậu từ chối tôi là vì cậu ta sao?”
Tôi: ???
