Ngay khi biết tin nhà Tạ Tân Niên phá sản, tôi cầm một tờ thỏa thuận xông đến, thẳng tay ném vào mặt anh ta.
Khuôn mặt mang theo nụ cười ác độc và đắc ý, tôi đe dọa:
“Tạ đại thiếu gia, hiện tại anh chỉ có một lựa chọn này thôi nhé ~ Làm chó cho tôi cả đời, công ty của anh may ra còn chút hy vọng.”
Tạ Tân Niên là thiên chi kiêu tử, tính cách lạnh nhạt. Trong xương cốt mang theo sự kiêu ngạo và tự tôn. Việc bị ép kết hôn đối với anh ta là sự sỉ nhục trần trụi.
Nhưng tôi không ngờ, Tạ Tân Niên chỉ nhìn hai giây rồi ký tên vào đó.
Tôi nhíu mày, có chút không hài lòng.
“Anh ký liền như vậy à? Không sợ tôi lừa anh?”
Tạ Tân Niên liếc nhìn tôi: “Không sao cả, dù sao tôi cũng hết tiền rồi.”
Tôi không thể phản bác, anh ta nói khá có lý.
Cười lạnh một tiếng, Tạ Tân Niên vẫn giả bộ như mọi khi.
Tôi và Tạ Tân Niên không đội trời chung. Không vì lý do gì đặc biệt.
Anh ta quá thích giả bộ.
Khi đụng phải cảnh có nữ sinh tỏ tình với anh ta, anh ta trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt khoe khoang với tôi: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có quan hệ gì với cô ta, tôi không thích cô ta.”
Trong giờ thể dục, tôi chạy đến thở dốc, Tạ Tân Niên nhẹ nhàng chạy đến dừng lại trước mặt tôi, nhìn tôi với vẻ muốn nói lại thôi.
Tôi hiểu rõ ánh mắt chế nhạo trong mắt anh ta. Tức đến mức trợn trắng mắt.
Ai mà không ghét loại người này?
Sau đó, hễ thấy Tạ Tân Niên là tôi lại trợn mắt, hận không thể lộn con ngươi lên tận trời.
Vì vậy, biết anh ta phá sản và đang cần tiền gấp, tôi liền mang cái thỏa thuận rách nát kia tìm đến tận nhà, chính là để làm nhục anh ta!
Nhà tôi không thiếu thứ gì khác, chỉ thừa tiền.
Không ngờ Tạ Tân Niên chẳng hỏi han gì, chỉ liếc mắt hai cái rồi ký tên.
Càng khiến tôi khó chịu hơn!
