Tôi nắm chặt chiếc máy liên lạc trong tay.
Đây là một cơ hội.
Nhưng đồng thời, tôi cũng cảm thấy đây là một cái bẫy.
Tôi nghi ngờ nhìn anh ta: "Anh có mục đích gì?"
Tần Diệc cười, nụ cười đó mang theo chút chế giễu.
"Tôi chỉ muốn em tận mắt thấy, cái tên đội trưởng vô địch của em, rốt cuộc xem em là gì."
"Một phó thủ trung thành? Hay là một... quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào?"
Những lời của anh ta khiến tôi rất khó chịu.
Tôi không cho phép bất cứ ai bôi nhọ anh ấy.
Tôi mở máy liên lạc, chuyển sang kênh riêng của đội trưởng.
Một lúc lâu sau, bên kia mới cuối cùng kết nối.
"Alo?"
Là giọng của đội trưởng! Trầm thấp, bình tĩnh, trấn an như mọi khi.
Tôi xúc động đến mức suýt khóc: "Đội trưởng! Là tôi! Lâm An!"
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
Sau đó, giọng của Hứa Ngôn Châu lại vang lên, mang theo một chút căng thẳng: "Lâm An? Em bây giờ đang ở đâu?"
Tôi vội vàng mở lời: "Tôi bị Tần Diệc bắt rồi! Ở căn cứ Vực Sâu! Đội trưởng, anh mau đến cứu tôi!"
"Em thế nào rồi? Có bị thương không?"
"Tôi..." Tôi nghẹn lại.
Tôi nên nói thế nào đây? Nói tôi không những không bị thương, mà còn từ Beta biến thành Omega, và đã bị Tần Diệc ngủ cùng rồi sao?
Tôi chỉ có thể lấp lửng: "Tôi không sao, họ chỉ nhốt tôi lại thôi."
Bên Hứa Ngôn Châu lại là một khoảng im lặng.
Qua nửa buổi, anh ấy mới mở lời trở lại, giọng nói mang theo một sự mệt mỏi và quyết đoán mà tôi chưa từng nghe thấy.
"Lâm An, em nghe tôi nói đây."
"Điều em cần làm bây giờ, là sống sót."
"Bất kể Tần Diệc làm gì em, em cũng phải nhẫn nhịn."
"Đợi tôi."
"Tôi sẽ đến cứu em."
"Nhưng không phải bây giờ."
