Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy, Tần Diệc đã không còn ở đó.
Cơ thể tôi được lau chùi rất sạch sẽ, thay vào đó là một bộ quần áo thường mềm mại, thoải mái.
Trên tủ đầu giường có thức ăn và nước uống.
Tôi chống cơ thể đau nhức ngồi dậy, ăn uống ngấu nghiến.
Chỉ khi bụng no rồi, tôi mới có sức để suy nghĩ về hoàn cảnh hiện tại.
Bị Tần Diệc đánh dấu tạm thời có nghĩa là trước khi dấu hiệu đó mất hiệu lực, tôi sẽ nảy sinh sự phụ thuộc vào anh ta.
Tôi phải tìm cách rời khỏi đây.
Cửa mở ra.
Tần Diệc bước vào, trên tay bưng một cốc sữa nóng.
"Tỉnh rồi? Uống cái này đi."
Tôi cảnh giác nhìn anh ta: "Trong này không có thêm thứ gì kỳ lạ chứ?"
Tần Diệc bị tôi chọc cười: "Nếu tôi muốn dùng vũ lực với em, còn cần phải hạ thuốc sao?"
Tôi nghĩ lại, cũng đúng.
Tôi nhận lấy cốc sữa, nhấp từng ngụm nhỏ.
"Anh định nhốt tôi đến khi nào?" Tôi không nhịn được hỏi.
Tần Diệc đưa tay, muốn xoa đầu tôi, nhưng tôi nghiêng đầu tránh đi.
Anh ta cũng không tức giận, rụt tay về, thản nhiên nói: "Đợi đến khi em tự nguyện ở lại bên cạnh tôi."
"Anh nằm mơ!"
"Có phải nằm mơ hay không, chúng ta cứ chờ xem."
Tần Diệc đứng dậy, lấy từ trong túi ra một chiếc máy liên lạc nhỏ, ném cho tôi.
"Đây là cái gì?"
"Máy liên lạc nội bộ của căn cứ Thiên Khải các em. Tôi đã bẻ khóa rồi."
Trong lòng tôi khẽ động.
Anh ta có ý gì?
Tần Diệc dựa vào tường, thong dong nhìn tôi.
"Em có thể dùng nó liên lạc với Hứa Ngôn Châu."
"Nói cho hắn ta biết, em đang ở đây. Xem hắn ta có đến cứu em không."
