Chúng tôi xin nghỉ học, lo liệu mọi chuyện ở bệnh viện.
Khi Quý Vị nhìn mẹ mình được đẩy vào phòng phẫu thuật, cả người hắn dường như cũng theo đó mà đi vào.
Tôi nắm lấy tay hắn, thấy lạnh ngắt.
Cho đến khi phẫu thuật kết thúc, bác sĩ Trương tuyên bố ca mổ rất thành công, dây thần kinh căng thẳng của hắn mới được thả lỏng, khuôn mặt mới hồi phục được chút huyết sắc.
"Trong thời gian này cần theo dõi kỹ lưỡng, nếu kiểm tra không có vấn đề gì, bệnh nhân có thể chuyển sang phòng bệnh thường để điều trị tiếp theo."
Tin tức này không khác gì một liều thuốc mạnh đối với tôi và Quý Vị.
Đặc biệt là Quý Vị, hắn xúc động ôm tôi rất nhiều lần, cứ lặp đi lặp lại hai chữ "Cảm ơn".
Quý Vị của kiếp trước, khi biết bệnh tình của mẹ ổn định, hẳn cũng đã kích động như vậy.
Mỗi khi hắn nhớ lại cái c.h.ế.t của mẹ, có lẽ hắn cũng nhớ lại niềm vui lúc đó.
Nhớ lại mẹ vốn có thể sống, nhưng lại c.h.ế.t vì hắn.
May mắn là tôi đã kịp thời quay về, may mắn là hắn hiện tại chưa dây dưa với đại ca xã hội đen.
Sau khi mọi chuyện đâu vào đấy, tôi và Quý Vị định bắt xe về trường.
Vừa xuống xe, mấy tên lưu manh ở con hẻm nhỏ bên cạnh trường học đã xuất hiện vây quanh chúng tôi, dẫn vào trong hẻm.
"Quý Vị, đại ca tao khó khăn lắm mới nới miệng, sao mày không thấy người đâu?"
"Mày có biết tao khó xử cỡ nào không, để nói tốt cho mày, tao đã tốn bao nhiêu công sức."
Tôi nhìn người đang hăm dọa trước mắt, nhớ lại trong bằng chứng Quý Vị đưa cho tôi lúc trước có thông tin của hắn.
Hắn tên là Đông Tử, kiếp trước khi Quý Vị đường cùng, chính hắn đã nói có cách giúp Quý Vị nhanh chóng kiếm đủ tiền viện phí.
Nhưng thực chất là bọn chúng thiếu một kẻ mặt lạ biết đánh đấm, để Quý Vị đi do thám chỗ đối thủ, tìm ra nơi cất hàng rồi báo tin cho chúng.
Nếu không phải Quý Vị cẩn thận không để lộ, có lẽ hắn khó mà sống sót rời đi.
Sau khi thành công, hắn còn có thể trở thành lá chắn cho đại ca xã hội đen, bị lợi dụng đến cùng.
Tôi nghĩ rằng thành công ngăn cản Quý Vị không đi tìm bọn chúng là có thể kết thúc.
Không ngờ bọn chúng lại tự tìm đến tận cửa, muốn ép Quý Vị đi làm việc cho chúng.
"Quý Vị đã giúp tôi làm việc rồi, sau này cậu ấy sẽ không tìm các người nữa."
Đông Tử nghe tôi nói trước, trên mặt lộ ra nụ cười giễu cợt.
"Mày là thằng nào, tao nói chuyện với Quý Vị có liên quan quái gì đến mày!"
Hắn gầm lên một tiếng, những tên đàn em xung quanh như được kích hoạt, đồng loạt tiến lên một bước.
Quý Vị lập tức nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi ra sau lưng hắn.
"Anh Đông, cậu ấy không biết gì hết, anh đừng làm khó cậu ấy."
Đông Tử thấy Quý Vị che chở cho tôi, sự hung bạo trong mắt hắn lập tức dâng lên.
"Tao hạ mình giúp mày, mà mày dám giỡn mặt với tao à, mày không muốn sống nữa đúng không!"
Nói rồi, hắn giơ tay lên và giáng một cú đ.ấ.m mạnh vào Quý Vị.
Những người khác thấy vậy, thi nhau cầm ống thép vây quanh chúng tôi mà đánh.
Tôi nhào tới muốn bảo vệ Quý Vị, nhưng hắn đã nhanh hơn một bước ôm chặt lấy tôi, lấy cặp sách che lên người tôi.
"Đánh! Đánh cho tao! Không đánh cho chúng thành tàn phế, tao sẽ c.h.ặ.t t.a.y tụi mày!"
Quý Vị ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u tôi dưới thân hắn, ngay cả bản thân hắn cũng không kịp lo.
Nghe tiếng hắn rên lên khi bị ống thép đánh, tôi lo lắng muốn móc điện thoại trong túi ra báo cảnh sát.
Tôi vừa cầm điện thoại lên, một cú đánh mạnh trực tiếp giáng xuống cánh tay nhỏ của tôi.
"A——"
Tôi bản năng kêu lên thảm thiết, Quý Vị lập tức hoảng loạn.
Nhưng đám côn đồ kia không hề cho hắn thời gian phản ứng, vẫn liên tiếp vung ống thép.
