Quý Vị bị chọc giận, gầm lên và dùng sức đẩy một tên ra.
Vòng vây lập tức xuất hiện một lỗ hổng, Quý Vị liền nắm lấy cổ tay tôi bỏ chạy, tiện tay nhặt chiếc điện thoại bị đánh rơi của tôi.
Chúng tôi cố gắng chạy về phía đường lớn, cho đến khi chạy vào trong trường học, những kẻ đuổi theo phía sau mới dừng lại.
Quý Vị thấy đã thoát khỏi nguy hiểm, lo lắng kiểm tra vết thương cho tôi.
"A Trần, cậu thử cử động tay xem."
Hắn cẩn thận nâng cánh tay tôi, cứ như thể chỉ cần hắn dùng sức một chút, tay tôi sẽ gãy vậy.
Tôi thấy dưới da chỉ hơi bầm một chút, nghĩ hắn đang làm quá.
Nào ngờ, vừa cử động, tôi lập tức đau đến mức kêu lên ngắn ngủi.
Vẻ mặt Quý Vị lập tức căng thẳng, nhẹ nhàng dùng ngón tay thăm dò cánh tay tôi.
"Không được, phải đến bệnh viện thôi, để tôi xem cậu còn bị thương chỗ nào nữa không."
Lúc nãy bị đánh, hắn gần như bao bọc hết những chỗ quan trọng trên người tôi.
Ngoại trừ cánh tay lộ ra có thể thấy được, những chỗ còn lại đều nằm ở lưng và dưới thân tôi.
Thấy tên ngốc Quý Vị này sắp vén áo tôi lên, tôi vội vàng dùng cánh tay lành lặn kéo hắn lại.
"A Vị, hay là chúng ta đến bệnh viện rồi xem?"
Bị tôi nhắc nhở, tai Quý Vị dần đỏ lên như m.á.u chảy ra từ vết thương của hắn.
Hắn từ từ bỏ xuống động tác, ngượng ngùng gãi đầu, dẫn tôi đi về phía cổng Nam của trường.
May mắn là điện thoại của tôi chất lượng tốt, ngoài vỏ ngoài và màn hình bị nứt một chút, những thứ khác đều có thể dùng bình thường.
Còn chiếc máy tính và điện thoại cũ trong cặp sách của Quý Vị, đều bị đánh nát bét, loại mà bán phế liệu cũng bị trả giá.
Thấy tình trạng thảm hại trong cặp, hắn chỉ ngẩn người một lát.
Sau đó hắn lấy chứng minh thư cùng các giấy tờ khác trong ngăn kẹp và bệnh án của mẹ, còn lại ném vào thùng rác mà không hề chớp mắt.
Quý Vị cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra, sắp xếp chỗ cho tôi xong thì tự mình đi đóng viện phí.
Khi y tá bó bột và băng bó cho tôi, hắn lo lắng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nhẹ giọng an ủi.
Hắn sợ tôi nhìn sẽ thấy đau hơn, còn dùng tay che tầm mắt tôi lại, không cho tôi nhìn.
"Xin lỗi, cậu giúp tôi nhiều như vậy, kết quả tôi lại liên lụy đến cậu."
Quý Vị tự trách, áy náy cúi đầu, hai tay bối rối vò vạt áo.
Hắn luôn như vậy, khoan dung với người khác, nhưng lại nghiêm khắc với bản thân.
Tôi đưa tay nâng mặt hắn lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa vết thương trên má hắn.
"Người thân duy nhất đột nhiên bị bệnh, ai mà không hoảng loạn."
"Việc cậu có thể kịp thời dừng lại, đó mới là điều tôi và dì muốn thấy."
"Bây giờ chúng ta chỉ bị đánh một trận, còn tốt hơn là sau này mỗi ngày phải trốn chui trốn lủi, sống những ngày liều mạng. Dì sau phẫu thuật còn cần tĩnh dưỡng."
"A Vị, cậu bây giờ đã làm rất tốt rồi."
Mắt Quý Vị hơi run, vô thức mím chặt môi.
Tay tôi trượt dọc theo đường quai hàm xuống khóe môi hắn, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng miết quanh khóe môi hắn.
