QUAY VỀ NĂM BẠN TRAI MƯỜI CHÍN TUỔI, TÔI SẼ LÀM MỌI CÁCH ĐỂ BÙ ĐẮP TIẾC NUỐI CỦA HẮN

Chương 5

Gửi tin nhắn xong, tôi mặc quần áo vào và rời khỏi trường học.

Tìm cớ cho Quý Vị tiền là một phương pháp, còn phương pháp khác thì cần chính tôi phải giải quyết.

Tôi về nhà, mẹ kế vừa thấy tôi đã cố tỏ ra thân mật gọi tên tôi.

Tôi không để ý đến bà ta, tự mình đi thẳng vào thư phòng của bố.

"Bố, bố có quen chuyên gia về tim mạch không?"

Bố tôi nhíu mày khó hiểu trước câu hỏi đột ngột của tôi.

"Con hỏi cái này làm gì?"

"Con có một người bạn, mẹ cậu ấy bị phát hiện vấn đề về tim, con muốn giúp cậu ấy."

Lông mày bố tôi cau chặt hơn, ông không vui cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.

"Vậy con chuyển trường cũng là vì người bạn đó à? Cố Yến Trần, những năm nay bố đã dạy con thế nào?"

"Đừng bị lừa bởi mấy lời ngon ngọt, con còn chưa điều tra rõ thân thế người ta, đã mở miệng ra là muốn giúp đỡ."

Tôi hơi sốt ruột gãi đầu.

Tôi còn biết Quý Vị thích mặc quần lót màu gì cơ, hơn nữa, hắn cũng đã điều tra rất rõ về 'thân thế' của tôi rồi.

Tôi cẩn thận đi đến bên cạnh bố, giả vờ cùng ông xem tài liệu trong tay.

Khi tôi nhìn thấy tên công ty đối tác hợp tác trên đó, tôi vô thức nắm chặt mép bàn.

Lời đã đến miệng, tôi lại lặng lẽ nuốt xuống.

Bây giờ còn quá sớm, cứ cứu người trước đã.

Tôi kéo khóe miệng, nhẹ giọng thuyết phục bố.

"Bố, Quý Vị là người bình thường ở một huyện nhỏ, bố cậu ấy mất sớm, cậu ấy sống cùng mẹ. Cậu ấy vừa vào đại học không lâu, mẹ cậu ấy vì đột ngột phát bệnh tim mà phải nhập viện, hiện tại vẫn đang nằm ở bệnh viện thành phố mình."

"Hơn nữa, chẳng phải nhà mình vẫn luôn có quỹ cứu trợ y tế từ thiện sao? Quý Vị thi đậu đại học với thành tích nằm trong top ba của thành phố, chúng ta nhân cơ hội này giúp tập đoàn xây dựng hình ảnh xã hội."

Nghe vậy, vẻ mặt nghiêm nghị của bố tôi mới dịu đi một chút.

Thấy có hiệu quả, tôi tiếp tục thêm vào.

"Bố đã biết thông tin cơ bản của cậu ấy rồi, nếu bố vẫn không yên tâm, có thể cử người tiếp tục điều tra. Cho dù sau này cậu ấy có vấn đề gì bị phát hiện, thì lợi ích vẫn thuộc về chúng ta."

Nghe những lời này, ánh mắt bố tôi dần rời khỏi tài liệu, suy nghĩ một lát rồi từ từ nhìn về phía tôi.

"Con không phải ghét nhất chuyện làm ăn sao? Sao giờ lại có cả một bộ chủ ý thế này?"

Tôi cười lấy lòng, xoa bóp vai cho bố.

"Con ghét đến mấy cũng muốn gia đình này ngày càng tốt hơn, hơn nữa bố kiếm được nhiều tiền, con cũng tiêu được nhiều hơn."

"Thằng nhóc này..."

Bố tôi cười đưa cho tôi một danh thiếp, người trên đó chính là bác sĩ có khả năng cứu mẹ Quý Vị nhất.

 

back top