Trong nhà ấm trồng hoa của nhà họ Thẩm, Vân Trúc Tâm đang chăm sóc một chậu Hỏa Diễm Lan nở rộ. Chồng ông, Thẩm Phục, ở bên cạnh cầm kéo chờ tu bổ cành lá hoa cỏ.
Trong kỳ nghỉ phép ở nhà, Giáo sư Thẩm Phục và Giáo sư Vân Trúc Tâm tính ngày. Sao con trai họ, Thẩm Chi Thu, gần đây không về nhà thăm họ, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.
Thẩm Phục càng nhìn chậu Hỏa Diễm Lan càng không vừa mắt: “Tưới nước gì mà, nở rộ rồi cũng vẫn rực rỡ như thế, tôi xem đều đã quên là ai trồng ra.”
“Ai, hoa này lại chọc gì đến ông? Tôi gọi điện thoại cho chim nhỏ nhà tôi xem sao.”
Chắc là Thẩm Chi Thu vì chuyện công ty mà bận quá quên mất, Vân Trúc Tâm, làm người cha già này, đành phải miễn cưỡng chủ động liên hệ một lần đi.
Điện thoại không ai bắt máy. Vân Trúc Tâm cảm thấy kỳ lạ, nghi hoặc nhìn Thẩm Phục. Thẩm Chi Thu không nghe điện thoại của họ là lần đầu tiên. “Bận quá sao?”
“Gọi đến văn phòng nó.” Thẩm Phục bĩu môi.
Vân Trúc Tâm lục tìm số điện thoại văn phòng Tổng tài của Thẩm Chi Thu và gọi đi. Lần này thì có người bắt máy, nhưng không phải bản thân Thẩm Chi Thu, mà là thư ký Mạt Mạt của cậu. Cô ấy giải thích rằng cậu tạm thời đi công tác.
Vân Trúc Tâm cúp điện thoại, ngồi trên một tảng đá, có chút lo lắng: “Lão Phục, tôi có chút không yên tâm. Có phải Mạt Mạt có chuyện giấu hai chúng ta không, trong điện thoại tôi còn nghe thấy giọng của thằng bé Tống Hủ?”
Thẩm Phục trầm mặc. Lúc ở học viện, học sinh của họ từng đưa cho họ xem tin tức báo chí về chuyện xảy ra ở công ty Sớm Tối của Thẩm Chi Thu trước đó.
Nhậm Mặc Ngôn và Văn Tranh đều là những đứa trẻ tốt, ông cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Là một người cha, ông tin tưởng Thẩm Chi Thu có năng lực xử lý mọi chuyện.
Giới giải trí bọn họ không quá hiểu biết, nhưng đại thể biết Thẩm Chi Thu vì hợp đồng vi phạm mà bồi thường không ít tiền. Trước đó ông có hỏi thăm, cậu ấy tỏ vẻ mình có thể ứng phó.
“Chẳng lẽ Sớm Tối lại xảy ra chuyện?” Thẩm Phục nhìn Vân Trúc Tâm, ngữ khí không quá khẳng định, “Nếu không tôi hỏi Tống Hủ và Tiểu Chước xem sao?”
Vân Trúc Tâm đồng ý, nhìn Thẩm Phục gọi cho Tống Hủ. Đối diện rất nhanh liền nhấc máy. “Thẩm Bá phụ? Tìm Chi Thu ạ, cậu ấy... cậu ấy đi thăm ban ở phim trường.”
Thẩm Phục ngay lập tức ngữ khí trầm xuống: “Thật sao, nhưng Mạt Mạt vừa rồi nói nó tạm thời đi công tác, ai trong các cậu nói thật? Bảo Chi Thu nghe điện thoại.”
Vân Trúc Tâm nghe ra điều không thích hợp, đi theo lo lắng đứng lên. Thẩm Phục vươn tay trấn an.
Đối diện, Tống Hủ nhìn như vội đến mức xoay vòng vòng: “Ôi chao, Bá phụ, Chi Thu quả thật...”
“Ca.” Thẩm Chước giật lấy điện thoại của Tống Hủ.
“Sao em lại ở Sớm Tối?”
“Vâng, em muốn nói cho hai người một chuyện, Mai Thị từ hôn, Chi Thu bị bắt cóc, em đang điều tra.”
Vân Trúc Tâm nghe được hai tin tức này, chợt hai mắt tối sầm ngã xuống.
“Trúc Tâm! Trúc Tâm! Tiểu Chước, Vân ca của em ngất đi rồi!”
“Em lập tức chạy tới!” Thẩm Chước nghe được tin Vân Trúc Tâm té xỉu, ném điện thoại cho Tống Hủ, “Lái xe, đi chỗ anh tôi!”
Tống Hủ kinh hãi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Thẩm Tổng, những chuyện này nói cho hai vị lão nhân gia thích hợp sao?! Người ta đều dọa hôn mê rồi! Nhưng ngàn vạn đừng sinh ra tật xấu gì!”
“Sớm muộn gì họ cũng phải biết. Ba ngày rồi! Quan hệ có thể tìm đều tìm, không biết cái gì, không rõ ràng cái gì, biết đến một chữ cũng không dám nói! Tôi không còn cách nào!”
Thẩm Chước lại lần nữa mở video theo dõi xem xét, vội đến mức đầu nổi gân xanh: “Chỉ tra ra chủ mưu đứng sau vụ bắt cóc không phải Phong Vân, không mưu tài hại mệnh, không vì tiền chỉ vì tìm người thương lượng? Lời này ai tin? Chẳng lẽ liền chờ Chi Thu chính mình trong bụng chứa tiểu nhân cùng về?”
Tống Hủ nghẹn lại một lát, tưởng tượng hình ảnh khác thường này: “Nói không chừng Chi Thu có thể trở về, trong bụng chứa tiểu nhân cũng tốt hơn cả đời không tìm thấy người đi.”
Ánh mắt Thẩm Chước muốn đánh người tại đây: “Nói thêm một câu nữa, trước khi xuống xe tôi sẽ đập cậu một trận.”
Tống Hủ im miệng, trong lòng không ngừng sinh ra ý niệm như vậy, càng là đem hy vọng xa vời ký thác vào người đ.â.m xe hắn ngày đó, người kia tốt nhất là giữ lời.
________________________________________
Hai người đuổi tới nơi ở của vợ chồng Thẩm Phục, Vân Trúc Tâm đã tỉnh lại.
Thẩm Phục đỡ ông uống nước bị đẩy ra. Nhìn thấy bọn họ, ông lập tức đứng lên: “Chi Thu bị bắt cóc? Rốt cuộc là chuyện khi nào!”
Thẩm Chước liếc nhìn sang một bên: “Các người hỏi Tống Hủ.”
Tống Hủ:!!!
Tống Hủ trợn to hai mắt: Tôi nói dối gạt anh không dối gạt, cái này hay rồi, đến phiên giải thích thì lại đẩy tôi ra, Thẩm Tổng, tôi cảm tạ anh!
“Hai vị Bá phụ, các ngài trước ngồi xuống, nghe con từ từ nói. Hiện tại tự mình xem ra Chi Thu trước mắt là không có nguy hiểm đến tính mạng, là an toàn.”
Tống Hủ mặt trắng bệch, nhắm chặt hai mắt cắn răng giải thích: “Con dám lấy tính mạng của Thẩm Tổng ra bảo đảm với hai ngài!”
Thẩm Chước mặt lạnh không nhúc nhích.
Vợ chồng Thẩm Phục nghe thấy câu giải thích này, cảm xúc hơi hòa hoãn xuống.
Tống Hủ đem sự việc ngày hôm đó trải qua lại lần nữa nói một lần cho bọn họ nghe, lại đem video giám sát phát cho bọn họ xem.
Vân Trúc Tâm một phen đoạt lấy di động, mở to hai mắt nhìn kỹ mỗi một chi tiết trong đoạn ghi hình.
“Đây là Thang Dực, con út nhà Canh!” Vân Trúc Tâm rốt cuộc ở trong ghi hình tìm được gương mặt quen thuộc kia.
“Bá phụ nhận ra người này?” Tống Hủ kích động nhảy dựng lên, “Người này ở nơi nào, con liền đi tìm!”
Thẩm Phục xác nhận quả thật là Thang Dực, sau đó lại lắc đầu: “Nhà Canh ở thủ đô, tìm thế nào? Tôi đi hỏi thăm gia gia của Chi Thu.”
Gia gia của Thẩm Chi Thu ở thủ đô dưỡng lão, từng gặp mặt nhà họ Canh một hai lần.
Thẩm Chước cũng lập tức đứng lên: “Ca, đừng gọi, Thang Dực hẳn là không rời khỏi thành phố A. Em nhận ra đây là Thang Dực, nhưng sau ngày hôm đó liền không gặp hành tung của hắn.”
Lời còn chưa dứt, điện thoại bàn trong nhà Thẩm Phục vang lên. Thẩm Phục cùng Thẩm Chước nhìn nhau một cái, nhấc điện thoại.
“Alo, tôi là Thẩm Phục.”
“Thẩm Bá phụ chào ngài, tôi là Thang Dực, việc tôi mang Tiểu Thẩm Tổng đi ngày hôm đó các ngài hẳn là đã biết.”
“Vì sao?”
“Thẩm Bá phụ, tôi là phụng mệnh hành sự. Ngài yên tâm, Tiểu Thẩm Tổng hiện tại rất an toàn, hai ngày nữa chúng ta liền sẽ gặp mặt. Còn về mặt khác, xin lỗi, tôi không thể phụng cáo.”
Điện thoại cắt đứt. Thẩm Phục nghi hoặc: “Hắn nói là phụng mệnh hành sự.”
Chưa xong, Tống Hủ nhận được một tấm ảnh chụp: Thẩm Chi Thu lành lặn đang nấu ăn trong phòng bếp, bên cạnh dựa sát vào một Alpha cao lớn, hiển nhiên không phải Mai Tùng Lam.
Thẩm Chước nhìn thoáng qua bóng dáng Alpha liền nhận ra, sắc mặt xanh mét: “Đây là Lãnh Hàn Tiêu của nhà họ Lãnh.”
Hình tượng Lãnh Hàn Tiêu đối ngoại, đại chúng đều rõ ràng.
Vân Trúc Tâm xem như đem trái tim đang treo lên thoáng thả lại đi một chút: “Tiểu Thu có phải là đang yêu đương cùng Lãnh Hàn Tiêu không, làm ra trận lớn như vậy.”
Thẩm Chước lắc đầu: “Không giống.”
Tống Hủ còn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc khi nhìn thấy Thẩm Chi Thu và Lãnh Hàn Tiêu đứng cùng nhau nấu cơm: “Yêu đương cũng không nên đến công ty cướp người chứ, Bá phụ.”
Thẩm Phục trầm ngâm một lát, nhớ tới một chuyện: “Mấy ngày trước tôi nghe được một cái tin đồn từ chỗ đồng nghiệp, nói là một Alpha quân khu khi chấp hành nhiệm vụ bị thương tổn tuyến thể. Xem ảnh chụp vết thương trần trụi của Lãnh Hàn Tiêu có chút giống thương tổn đó. Nếu muốn chữa trị thì cần tin tức tố Omega có độ phù hợp cao. Có phải có liên quan đến chuyện này không?”
Vấn đề là hỏi Thẩm Chước. Thẩm Chước xử lý Dược nghiệp Thẩm Thị, quen thuộc với y học: “Có khả năng này. Yêu cầu tin tức tố của Chi Thu, càng có thể thuyết minh độ phù hợp giữa hai người bọn họ không phải là cao bình thường đâu.”
Vân Trúc Tâm nhìn Lãnh Hàn Tiêu bên cạnh Thẩm Chi Thu lại bắt đầu cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Nhắc đến độ phù hợp, độ phù hợp của Mai Tùng Lam và Thẩm Chi Thu đã được xem là rất cao rồi. “Tiểu Hủ, lúc ấy vì sao Mai Thị lại hủy hôn?”
“Nghe lý do lúc đó của Mai Tùng Lam là có người cho tiền lại cưỡng bức gia tộc Mai Thị tạo áp lực từ hôn.” Tống Hủ hồi ức, nghi là thủ đoạn của nhà họ Lãnh.
Thẩm Chước mặt âm hàn: “Nhà họ Lãnh làm việc thật quá đáng. Trước mắt chỉ có thể chờ bọn họ đưa Chi Thu về. Chờ Chi Thu sau khi trở về tôi liền an bài cậu ấy xuất ngoại du học, rời xa Lãnh gia.”
Thẩm Phục đối với đề nghị này của Thẩm Chước tỏ vẻ đồng ý. Ông cùng Vân Trúc Tâm không chịu nổi nhà họ Lãnh lăn lộn chim nhỏ nhà họ như vậy!
Tống Hủ không dám lên tiếng, chẳng lẽ người nhà họ Thẩm không thấy được ảnh chụp Thẩm Chi Thu tự tay nấu ăn cho Alpha sao?
Bộ dáng này đâu giống bị cưỡng bức?
________________________________________
Thẩm Chi Thu thuần túy là tự nguyện. Kỳ mẫn cảm tuyến thể lần này của cậu trong mắt cậu, nhìn như dữ dội, kỳ thật là làm ra vẻ.
Tỉnh lại đã là ba ngày sau. Cậu nằm trên giường của mình, chưa từng có lúc nào thần thanh khí sảng như vậy.
Nghe Lãnh Hàn Tiêu mặt lạnh giải thích rằng anh ta đúng hạn cho cậu uống dung dịch dinh dưỡng ba ngày, dựa vào bản thân uống thuốc dán tuyến thể, còn phải dành thời gian chăm sóc vị người ham ngủ như cậu, không bị đánh dấu đã là vạn hạnh.
Thẩm Chi Thu chú ý thấy sào huyệt Lãnh Hàn Tiêu đã được dỡ xuống, có chút đáng tiếc vì không thể tiếp tục quan sát toàn bộ hành vi xây tổ trong kỳ mẫn cảm của Alpha.
Để xua tan sự bất mãn của Lãnh Hàn Tiêu, cậu quyết định tự mình xuống bếp làm bữa cơm an ủi tâm hồn yếu ớt của Lãnh Hàn Tiêu sắp kết thúc kỳ mẫn cảm.
“Tuyến thể của anh khôi phục rất nhanh, còn tốt hơn so với mục tiêu tôi mong muốn.” Thẩm Chi Thu khách quan công chính xin phép.
“Trong khoảng thời gian này, cảm ơn.” Kỳ mẫn cảm Lãnh Hàn Tiêu sắp kết thúc, cả người bắt đầu khôi phục vẻ nghiêm túc trầm ổn, bình tĩnh khắc chế ngày xưa.
“Không khách khí, lần hợp tác này thực vui vẻ.” Thẩm Chi Thu mặt dày vô sỉ tiếp nhận lòng cảm ơn.
Cậu đã nhận được phương án giải quyết việc Sớm Tối sắp phá sản, hơn nữa đã thực thi.
Phong Vân bị thu thập không dám báo tin nóng, chiêu mộ lãnh đạo cấp cao ưu tú hiệp trợ Tống Hủ xử lý sự vụ, nghệ sĩ trước đó đòi giải ước đã được xử lý thỏa đáng thủ tục, lại lần nữa ký hợp đồng với một đám nghệ sĩ ưu tú, hoàn toàn giải quyết nỗi lo về sau của Sớm Tối. Cậu thậm chí đều có chút chột dạ.
“Tôi ở đây có một hợp tác mới, không biết cậu có cảm thấy hứng thú hay không?” Lãnh Hàn Tiêu cong môi, biến ra một phần hiệp nghị hợp tác.
“Hiệp nghị hợp tác gì?” Thẩm Chi Thu có chút ngốc, nhận lấy hiệp nghị mở ra vừa thấy: “Liên hôn?!!”
Thẩm Chi Thu hơi kinh ngạc, bên trong hiệp nghị đưa ra rất nhiều chỗ tốt.
Trong ánh mắt Lãnh Hàn Tiêu sóng ngầm bất kinh, thanh âm trầm tĩnh hữu lực: “Thẩm Chi Thu, tôi thích cậu. Kỳ trị liệu tuyến thể tiếp theo của tôi còn sẽ yêu cầu tin tức tố của cậu. Cậu đã biết độ phù hợp tin tức tố giữa chúng ta có thể đạt tới 96%, đã nói lên không còn có người thích hợp để kết hôn hơn cậu.
Tin tức tố AO có độ phù hợp cao một khi tiếp xúc liền sẽ lưu lại ấn ký. Ngày sau chúng ta sẽ càng cần lẫn nhau tin tức tố. Nếu liên hôn ở bên nhau, có thể tỉnh đi rất nhiều phiền toái.
Cậu ở trong kỳ mẫn cảm của tôi cung cấp tin tức tố, tôi ở trong kỳ phát tình của cậu nghĩa vụ cung cấp đánh dấu lâm thời. Còn về đánh dấu cả đời, quyền quyết định đặt ở trong tay cậu.”
Giọng điệu bình đạm không gợn sóng, nhưng đáy mắt đã là sóng ngầm mãnh liệt.
Thẩm Chi Thu đột nhiên cảm thấy chính mình bị phần chân thành tha thiết này cảm động.
Kết hôn cùng một Alpha yêu mình tổng có thể thắng được kết hợp với hai AO không muốn yêu nhau.
Thẩm Chi Thu hiểu rõ mị lực hấp dẫn của tin tức tố. Cậu cũng không chấp nhất việc theo đuổi chân ái.
Học thuật cho phép, cậu càng tin tưởng độ phù hợp có thể giải quyết rất nhiều vấn đề. Lãnh Hàn Tiêu cho quá nhiều, nhưng cậu còn có chút tiểu rối rắm, cậu vô thức nghĩ tới Tiểu Đông Thanh.
Hợp tác giữa bọn họ nên kết thúc. Thẩm Chi Thu quyết đoán ký tên của mình vào hiệp nghị thư.
Trong ánh mắt Lãnh Hàn Tiêu xẹt qua một tia hân hoan, rất nhanh lại biến mất không thấy.
Ở trước khi Thẩm Chi Thu cầm hiệp nghị sắp rời đi phòng bệnh này, Lãnh Hàn Tiêu kéo lại cổ tay cậu.
“Để phòng ngừa cậu đổi ý, tôi muốn lưu lại một cái chứng cứ.”
Thẩm Chi Thu vừa định hỏi chứng cứ gì, kết quả bị người phản chế đôi tay ôm lấy eo ngồi trên giường. Cổ cậu trơn bóng, tuyến thể non nớt, vô cùng mê người.
