Lãnh Hàn Tiêu dùng một ít quần áo và chăn chất chồng thành một cái sào huyệt hoàn mỹ, chừa lại một mình anh ta cuộn tròn trong huyệt.
Do thể lực có hạn, anh ta xây tổ xong liền gục xuống ngủ bên trong. Hình ảnh có chút mềm mại, dễ thương.
Hành vi xây tổ thường xuất hiện trong kỳ mẫn cảm của Alpha. Thẩm Chi Thu đã từng thấy hành vi xây tổ ngoài sách giáo khoa.
Đối với Alpha hiện đại mà nói, hành vi xây tổ là hành vi cực kỳ tư mật, chỉ có thể để người có quan hệ thân mật nhất nhìn thấy. Loại người này chỉ có thể là người yêu hoặc bạn đời của Alpha.
Thì ra Lãnh Hàn Tiêu tối hôm qua thái độ có chút quái quái là vì cái này, bởi vì kỳ mẫn cảm của anh ta đã đến.
Thẩm Chi Thu đương nhiên là chọn chụp ảnh rồi. Động tĩnh rời giường không đánh thức Alpha mệt mỏi.
Cậu chụp cả Lãnh Hàn Tiêu trong sào huyệt cùng với sào huyệt một khối. Sau đó cậu liền phát hiện quần áo thay thế của mình tối hôm qua đã biến thành một bộ phận cấu tạo của sào huyệt, hơn nữa còn bị chủ nhân sào huyệt ôm chặt lấy.
Thẩm Chi Thu không biết nên hình dung tâm tình mình lúc này như thế nào. Nếu cậu tiến lên cướp lại, có thể bị nói là bắt nạt Alpha trong kỳ mẫn cảm không?
Ngoài ra, Thẩm Chi Thu phải chuẩn bị. Lãnh Hàn Tiêu dù sao cũng là một Alpha đang trong kỳ mẫn cảm, có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, tính tình nóng nảy.
Nói về dục vọng chiếm hữu, Thẩm Chi Thu nhìn bộ quần áo bị giữ chặt, cái này có thể lý giải.
Nhưng còn tính tình nóng nảy, Lãnh Hàn Tiêu hiện tại nên làm không được, bởi vì đó là một loại biểu hiện của tin tức tố cường thịnh.
Thẩm Chi Thu cần thuốc ức chế chuyên dụng cho Alpha. Người bên ngoài lại chỉ đưa cho cậu thuốc xịt ức chế, liều quá ít ỏi, cậu liền mang theo bên mình.
Mặt khác, một đống nguyên liệu nấu ăn được đưa vào. Thẩm Chi Thu còn được thông báo, căn phòng bệnh này trong vòng 3 ngày sẽ không mở ra lần nữa.
Hai người canh giữ ngoài cửa cũng là Alpha. Kỳ mẫn cảm của Alpha có thể ảnh hưởng đến Alpha khác chưa tiến vào kỳ mẫn cảm. Ý muốn biểu đạt chính là: Trong phòng bệnh xảy ra chuyện gì bọn họ đều sẽ không quan tâm.
Bọn họ có nghĩ tới Thẩm Chi Thu là một Omega không?
Viết xong bản ghi chép quan sát Lãnh Hàn Tiêu, Thẩm Chi Thu cất notebook đi.
Không muốn đối mặt với sào huyệt được tạo thành từ quần áo của mình, cậu chọn đi vào phòng bếp làm chút bữa sáng lót dạ.
Lãnh Hàn Tiêu nghe thấy Thẩm Chi Thu giao lưu với người bên ngoài cửa đã tỉnh ngủ, tinh lực tốt hơn chút, nhưng anh ta không chọn mở mắt, hơn nữa tiếp tục giả vờ ngủ.
Sào huyệt tràn ngập tin tức tố Omega càng thêm nồng đậm, ẩn chứa cảm xúc quyến luyến.
Anh ta tiếp tục cuộn tròn, mong đợi Thẩm Chi Thu sẽ có hành động gì với hành vi của mình.
Nghe Thẩm Chi Thu thở dài với mình, tiếng thở dài cuốn theo một loại cảm xúc bất đắc dĩ, quay người đi phòng bếp, coi như một loại ngầm đồng ý với hành vi của anh ta.
Lãnh Hàn Tiêu có chút tiểu vui vẻ.
________________________________________
“Lãnh Hàn Tiêu, ăn bữa sáng.”
Lãnh Hàn Tiêu nghe thấy Thẩm Chi Thu đi vào cửa phòng bệnh gọi anh ta.
Thẩm Chi Thu khoanh tay nhìn Lãnh Hàn Tiêu ngây thơ từ trong giấc ngủ tỉnh lại: “Anh muốn ăn trong sào huyệt, hay là đi bàn ăn?”
Rất hiển nhiên, Lãnh Hàn Tiêu không muốn phá hủy sào huyệt đã khó khăn lắm mới làm xong sau nửa đêm: “Bàn ăn.”
Thẩm Chi Thu lấy thị giác nghiên cứu học thuật quan sát Lãnh Hàn Tiêu làm thế nào ra khỏi giường mà không phá hỏng sào huyệt.
Anh ta giẫm sụp mất một góc, lông mày anh ta nhíu lại gần như không thể thấy.
Thẩm Chi Thu cảm thấy còn tính hoàn mỹ, đỡ Lãnh Hàn Tiêu đi rửa mặt đánh răng, rồi di chuyển đến bàn ăn.
“Tuyến thể cảm giác thế nào?”
Thẩm Chi Thu vừa ăn vừa nghe Lãnh Hàn Tiêu miêu tả trạng thái hôm nay, gật đầu hiểu rõ: “Đang khôi phục, anh hiện tại tiến vào kỳ mẫn cảm, chú ý phóng thích tin tức tố, cần tin tức tố trấn an thì nói với tôi.”
Thời gian buổi sáng chính là Thẩm Chi Thu đi đến chỗ nào, Lãnh Hàn Tiêu chậm hơn năm sáu phút liền theo tới đó.
Thẩm Chi Thu không sao cả, dứt khoát lấy notebook ra ổn định trên sô pha tiếp tục làm ghi chép nghiên cứu.
Lãnh Hàn Tiêu cũng đi theo ngồi ở bên kia sô pha, thần xuất quỷ nhập suy nghĩ chuyện gì đó.
Thẩm Chi Thu lại một lần nữa thay thuốc mỡ và miếng dán tuyến thể cho anh ta, canh anh ta uống thuốc.
“Được rồi, Lãnh thiếu, chúng ta nên ngủ trưa.”
Lãnh Hàn Tiêu đen mặt tỉnh lại. Thẩm Chi Thu là đem thân phận của anh ta coi như bảo mẫu, quản gia.
“Gọi tên của tôi.” Lãnh Hàn Tiêu đưa ra kháng nghị, lạnh lùng đứng dậy chờ Thẩm quản gia đến đỡ.
“Được, Hàn Tiêu.” Thẩm Chi Thu coi hành vi này là tiểu tình thú của Alpha kỳ mẫn cảm.
Nhìn anh ta lạnh lùng cuộn tròn tiến vào sào huyệt, tưởng rằng Thẩm Chi Thu không phát hiện anh ta đang xây dựng lại góc chăn bị giẫm sụp buổi sáng. Thẩm Chi Thu quay đầu trộm vui vẻ một chút.
Buổi chiều, Thẩm Chi Thu nhàm chán đến mức quay lại sô pha xem phim cũ khác của Nhậm Mặc Ngôn, kết quả phim quá văn nghệ, cậu ngủ quên trên sô pha.
________________________________________
Thẩm Chi Thu lại gặp phải mùa giông bão, phiền muộn ném mạnh cửa, lòng nặng trĩu. Phương Ấu Thần gọi điện thoại tới khóc lóc kể lể biên kịch bạn trai viết kịch bản dở tệ, còn uy h.i.ế.p anh ta đình diễn liền tải lên ảnh xấu. Bạch Miểu gọi video nói khó khăn lắm mới tranh thủ được một gameshow kết quả bị đổi. Tống Hủ nói muốn tới tìm cậu thương lượng chuyện hợp tác, kết quả nửa đường gặp tu sửa đường kẹt xe chỉ có thể quay về. Thẩm Phục cùng Vân Trúc Tâm yêu cầu cậu hướng về học thuật, Thẩm Chước uy h.i.ế.p cậu hồi Tập đoàn Thẩm Thị.
Quả thực không có một chuyện vừa ý!
Thẩm Chi Thu rõ ràng nhớ rõ những chuyện này đã giải quyết, vì cái gì hiện tại lại phát sinh? Cậu thực phiền!
Trên đường từ Thẩm gia về Chim Hót Cư, xe bị c.h.ế.t máy, không bắt được một chiếc xe nào, không mang ô che mưa, dầm mưa một đường đi về.
Trong phòng tối đen như mực, cậu cả người ướt sũng đi vào phòng tắm xả nước ấm tắm. Vừa mới bôi sữa tắm đèn liền tắt, cúp điện, nước ấm cũng ngừng!
Thẩm Chi Thu cố nén dùng nước lạnh tắm xong, vừa mới nhấc chân đi ra mò mẫm tìm áo ngủ kết quả giẫm phải một cục xà phòng thơm, cả người ngã đập m.ô.n.g xuống đất, đau khắp người. Cậu không có sức lực đứng lên, sàn nhà lạnh băng, vừa lạnh vừa mệt, cậu lập tức không nhịn được khóc thút thít thành tiếng.
Đột nhiên, cơ thể cậu trở nên ấm áp, lại giống như ôm bếp lò trong mùa hè nóng bức, cậu lại bắt đầu ngại nhiệt.
Nhưng lại không có sức lực lột bỏ quần áo trên người, lúc lạnh lúc nóng, Thẩm Chi Thu quá khó chịu rồi!
Sau này, Thẩm Chi Thu nghe thấy có người vẫn luôn gọi cậu, cậu cưỡng bách bản thân nỗ lực mở to mắt.
Lãnh Hàn Tiêu quỳ trước mặt cậu, che ở dưới ánh đèn chói mắt, thần sắc lo lắng, vươn tay dán vào cái trán đang đổ mồ hôi của cậu, khô ráo thoải mái. Cậu luyến tiếc bàn tay này rời đi.
“Thẩm Chi Thu, cậu đang phát sốt.”
________________________________________
Hóa ra là một giấc mơ, Thẩm Chi Thu thoát khỏi ác mộng, thu hồi suy nghĩ, phán đoán tình huống hiện tại của mình. Cậu vẫn còn ở trên sô pha, bọc một cái chăn đang run rẩy.
Mệt mỏi, sợ lạnh, phát tình nhiệt độ thấp!
Lòng Thẩm Chi Thu chợt lạnh, cậu hình như đã quên kỳ mẫn cảm tuyến thể của cậu chính là mấy ngày này, muốn xong đời rồi!
Nhưng cậu không có sức lực, dùng giọng nói mỏng manh giải thích: “Không phải phát sốt, là kỳ mẫn cảm……”
Rất nhanh lại lần nữa lâm vào trạng thái hôn mê.
Lãnh Hàn Tiêu tỉnh lại liền nhận thấy được nồng độ tin tức tố Omega trong không khí có chút dị thường.
Anh ta nghe thấy Thẩm Chi Thu trên sô pha khóc nức nở, khóc đến khó chịu ủy khuất, còn đang run rẩy.
Kỳ mẫn cảm của Thẩm Chi Thu tới rồi. Lãnh Hàn Tiêu ôm chăn bọc lấy cậu, dùng tay đo lường nhiệt độ cơ thể, là nhiệt độ của phát tình nhiệt độ thấp trước đó.
Omega hừ đến khó chịu. Cảm xúc Lãnh Hàn Tiêu có chút vội vàng, cắn răng cưỡng chế tuyến thể Alpha của mình bức ra một chút tin tức tố ra mát xa tuyến thể Omega, đau đến toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Nhìn lại Thẩm Chi Thu, nhận được tin tức tố Alpha mát xa rốt cuộc dễ chịu hơn chút, hàng lông mày nhíu chặt đã giãn ra. Lãnh Hàn Tiêu mới hơi yên lòng.
Dùng trán kề sát trán Thẩm Chi Thu, vẫn là nhiệt độ thấp, nhưng xét trạng thái tuyến thể Lãnh Hàn Tiêu hiện tại, anh ta không có cách nào phân bố ra nhiều tin tức tố hơn nữa.
Lãnh Hàn Tiêu bỗng nhiên sửng sốt một chút. Anh ta nghĩ tới một khả năng. Anh ta gắng sức lột Thẩm Chi Thu ra khỏi chăn.
Thẩm Chi Thu là một Omega, cậu nhất định sẽ mang theo thuốc ức chế bên người!
Nhưng mà Lãnh Hàn Tiêu đã nghĩ nhiều rồi, Thẩm Chi Thu cũng không có mang theo thuốc ức chế bên người, cậu không phải Omega bình thường.
Có một lọ thuốc xịt ức chế!
Có còn hơn không!
Lãnh Hàn Tiêu may mắn tìm được, lấy ra bất chấp tất cả liền ấn chốt phun sương đối vào mặt Thẩm Chi Thu!
Phốc —— một mảnh hơi nước tràn ngập mở ra.
Thẩm Chi Thu bị phun sương bất ngờ băng đến co rúm một chút. Trạng thái bệnh tật không hề được cải thiện chút nào.
Sao lại vô dụng?! Chẳng lẽ là quá hạn?!!
Lãnh Hàn Tiêu đột nhiên chuyển qua thân bình xem bản hướng dẫn dán trên đó: Thuốc xịt ức chế kỳ mẫn cảm Alpha!
Lãnh Hàn Tiêu muốn trực tiếp đập vỡ cái chai, kết quả cuối cùng vẫn là tùy tay đặt thuốc xịt lên bàn trà.
Alpha đang trong kỳ mẫn cảm tuyệt đối không thể để Omega rời khỏi lãnh địa của mình.
Ánh mắt Lãnh Hàn Tiêu nhìn Thẩm Chi Thu càng ngày càng âm trầm. Anh ta cắn đầu lưỡi, cơn đau nhẹ khiến bản thân tỉnh táo lại, nhanh chóng bọc chăn lại cho Thẩm Chi Thu, giống như một cái kén, bế cậu lên đi vào phòng bệnh.
Đặt vào sào huyệt độc quyền của Alpha Lãnh Hàn Tiêu.
Sào huyệt có quần áo cũ của Lãnh Hàn Tiêu, cuốn theo tin tức tố trạng thái cường thịnh của tuyến thể anh ta, vô cùng nồng đậm.
Anh ta đã lấy ra từ trong vali dưới gầm giường nửa đêm hôm trước. Sợ Thẩm Chi Thu đoán được rồi bỏ chạy, anh ta phun một lớp chất ngăn cách đặc biệt dày che giấu trên cùng.
Quả nhiên, sáng hôm sau Thẩm Chi Thu không phát hiện ra điều gì bất thường.
Lãnh Hàn Tiêu xốc lên quần áo đã xịt chất ngăn cách ném sang một bên. Tin tức tố Rừng Thông mạnh mẽ đi tới sân nhà thuộc về anh ta, cuồn cuộn dâng lên từ sâu trong sào huyệt.
Tuyến thể Thẩm Chi Thu cảm nhận được tin tức tố Alpha, mày giãn ra có thể thấy bằng mắt thường.
Thần sắc trở nên thoải mái, không còn run rẩy, trạng thái bệnh tật nhiệt độ thấp cũng bắt đầu dần dần cải thiện.
Tin tức tố quả nhiên là một liều thuốc hay, bất luận là đối với Alpha hay Omega.
Trái tim đang nắm chặt của Lãnh Hàn Tiêu rốt cuộc được thả lỏng, nhìn khuôn mặt Thẩm Chi Thu nặng nề phun ra một ngụm trọc khí.
Bận rộn lâu như vậy, Lãnh Hàn Tiêu ra một thân mồ hôi, nhưng anh ta còn không thể được nghỉ ngơi.
Kỳ mẫn cảm tuyến thể lần này của Thẩm Chi Thu vô cùng tiêu hao thể lực. Bất luận là Thẩm Chi Thu hay Lãnh Hàn Tiêu, bọn họ đều rất mệt.
Lãnh Hàn Tiêu bước chân thong thả vào phòng bếp, tìm ra hai liều dung dịch dinh dưỡng tức thời.
Với thể lực Lãnh Hàn Tiêu hiện tại, anh ta không có sức lực nấu cơm (nhưng lại có thể bùng nổ bế Thẩm Chi Thu).
Anh ta trước hết cho Thẩm Chi Thu đang ngủ uống một liều. Ống hút vào miệng, Thẩm Chi Thu bản năng bắt đầu mút vào, rất nhanh liền uống xong dung dịch dinh dưỡng quân dụng khó uống.
Lãnh Hàn Tiêu vô dụng thói quen, mở nắp bình một hơi uống cạn.
Tay Lãnh Hàn Tiêu vẫn còn run, anh ta gian nan bò đến bên cạnh Thẩm Chi Thu (lần này sào huyệt không bị hư hao). Hai người tựa trán vào nhau, hô hấp đan xen, lại tiến vào giấc ngủ.
