Chơi game quá nhập tâm, tôi không hề để ý dì giúp việc rời đi lúc nào.
Tống Trì kéo tôi đến nhà ăn, ăn no nê xong tay không run chân không mềm nữa!
Tôi chống nạnh đi theo sau Tống Trì, nhìn cậu ấy đặt bát đĩa vào máy rửa bát: "Vào trận! Bây giờ tôi mạnh kinh khủng!"
Tống Trì cười xoa đầu tôi, ngón tay dọc theo đuôi tóc rồi dừng lại ở sau gáy: "Vào đi."
Tống Trì không biết có phải mệt rồi không, cứ đến lúc sắp phá đảo là lại chết.
Cậu ấy rũ mắt, giọng điệu buồn bã: "Đều tại tôi."
Tôi: 「...」
Tôi khẽ huých vai cậu ấy: "Ôi dào! Lỗi kỹ thuật! Mình chơi lại!"
Lại một đường đánh đến trùm cuối BOSS, nhân vật của Tống Trì nằm một bên, màn hình chuyển sang đen trắng.
Tôi vừa quay đầu nhìn cậu ấy, Tống Trì khẽ móc tay tôi: "Xin lỗi."
Tôi: 「...」 Vậy tôi còn nói gì được nữa?
"Không sao! Chỉ là game thôi mà!!" Tôi lắc vai cậu ấy: "Tỉnh táo lại đi!"
"Cậu chắc là choáng váng vì no rồi, đứng dậy tỉnh táo chút đi!" Tôi kéo cậu ấy đứng dậy: "Nào, hai đứa mình chơi bóng rổ nhé!"
Nói rồi tôi bắt đầu rê bóng không khí, Tống Trì không nhịn được cười: "Bóng rổ chỉ người thông minh mới thấy được à?"
Tôi giả vờ rê bóng, lùi một bước ném rổ: "Ba điểm hoàn hảo!"
Tống Trì cười đập tay với tôi: "Giỏi quá."
Tôi ngẩng đầu lên liếc nhìn đồng hồ trên tường: "Má ơi đã mười một giờ rưỡi rồi!"
"Chúng ta đi thôi, mười hai giờ đóng cổng không kịp mất!"
Tống Trì giơ tay kéo tôi lại: "Nửa tiếng không kịp về ký túc xá, hay là ngủ lại đây nhé."
Tôi chợt dừng lại tại chỗ, Tống Trì vẻ mặt thản nhiên: "Ngày mai là Chủ Nhật, không cần dậy sớm, chúng ta có thể ngủ đến khi tỉnh tự nhiên, ăn cơm rồi về trường."
Tôi còn chưa nói gì, Tống Trì đã dẫn tôi mở một phòng ngủ: "Đây là phòng khách, cậu ngủ phòng này được không?"
Tôi không biết mình đã đồng ý bằng cách nào, Tống Trì giống như Doraemon, áo ngủ, khăn tắm, đồ dùng vệ sinh cá nhân đều có thể lấy ra cái mới: "Có cần quần lót không? Tôi cũng có cái mới."
Tôi: 「...」
Tôi đóng sầm cửa vào mặt cậu ấy, chỉ để lại tiếng cười khẽ của Tống Trì.
Tắm xong ra ngoài không tìm thấy máy sấy tóc, Tống Trì dẫn tôi đến ngồi bên giường trong phòng cậu ấy: "Đợi tôi ở đây."
Một lát sau cậu ấy cầm máy sấy tóc vào, tôi vừa định đưa tay ra nhận thì bị cậu ấy ấn xuống: "Tôi sấy cho cậu."
Chút giãy giụa đó bị tiếng ù ù của máy sấy át đi, tôi đành đặt tay lên đầu gối ngồi yên.
Tống Trì hình như cười một tiếng, nói gì đó, tôi nghe không rõ: "Gì cơ?"
Tống Trì tắt máy sấy, dùng lòng bàn tay nâng cằm tôi lên, cúi mắt nhìn tôi: "Tôi nói cậu ngồi ngoan lắm."
Tay tôi trên đầu gối không kìm được siết chặt, "Ồ ồ" hai tiếng muốn thu ánh mắt lại, nhưng Tống Trì không buông tay, tôi đành phải ngước lên nhìn thẳng vào cậu ấy.
"Tôi có quà tặng cậu." Tống Trì khẽ lắc cổ tay tôi, rồi ra khỏi phòng.
Tôi thở mạnh, lúc này mới nhận ra vừa rồi mình đã nín thở.
Trong phòng bật sưởi rất ấm, làm mặt tôi nóng ran: "Chết tiệt... mình căng thẳng cái gì chứ!"
