NỬA ĐÊM LƯỚT DIỄN ĐÀN TRƯỜNG, KHÔNG NGỜ BẠN CÙNG PHÒNG HIỂU LẦM TÔI THẦM MẾN CẬU ẤY

Chương 10

Tống Trì quay lại rất nhanh, trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ, nhìn... giống như một chiếc điện thoại?!

Cậu ấy quỳ một chân trước mặt tôi: "Tiểu Đình, thực ra tôi muốn đổi một món quà với cậu."

Tôi lắp bắp: "Đổi cái gì? ...Cậu muốn đổi cái gì?"

Tống Trì vẻ mặt mong đợi: "Cậu không phải đã chuẩn bị một chiếc điện thoại cho tôi sao?"

"Tôi đổi với cậu, chúng ta cùng dùng."

Tôi ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại đời mới nhất trong tay cậu ấy, đột nhiên phản ứng lại: "Sao cậu biết?!"

Tống Trì nắm chặt ngón tay tôi: "Tô Dương nói với tôi."

"Trước đây cậu đột nhiên đi gia sư, là để mua điện thoại cho tôi đúng không?"

Tống Trì khẽ hỏi, ngẩng đầu nhìn tôi, như đang cầu xin một lời khẳng định.

"Đúng..." Tôi thu ánh mắt lại không dám nhìn cậu ấy, đầu "Ong" một tiếng, xấu hổ đến mức nói năng lộn xộn: "Lúc đó tôi... tôi... tôi mua chỉ là một chiếc điện thoại rất bình thường... tôi tưởng cậu..."

Tôi không biết phải giải thích sự tự cho là đúng lúc trước của mình, làm sao để biện minh cho sự thương hại mạo phạm của mình:

"Tôi... cậu chắc là không cần đâu... tôi làm gia sư một tháng cũng không kiếm được bao nhiêu, mua cũng chỉ là điện thoại rất bình thường... cậu chắc là nhìn không vừa mắt đâu... lúc đó... lúc đó là tôi cứ tưởng... xin lỗi... tôi..."

Tôi không biết mình đang nói gì, chỉ cảm thấy ánh mắt Tống Trì như đèn pha, xuyên qua từng lớp quần áo, nhìn tôi rõ ràng không che đậy.

"Tôi biết, Tiểu Đình, tôi biết." Tống Trì khẽ thở dài, đưa tay kéo tôi vào lòng: "Là vì thấy xót cho tôi đúng không?"

Tôi mắt đỏ hoe ngây người ngẩng đầu trong vòng tay cậu ấy: "Cậu..."

Cậu ấy giơ tay nhẹ nhàng ấn lên mí mắt tôi, cong mắt: "Sắp tràn ra khỏi mắt cậu rồi."

"Xin lỗi, thật sự xin lỗi..." Tôi vừa mở lời đã bị Tống Trì ngắt lời: "Suỵt, không cần xin lỗi Tiểu Đình, cậu đối xử tốt với tôi tại sao phải xin lỗi?"

Giọng điệu Tống Trì không hề có chút trách móc nào, tôi không kìm được bặm môi: "Tôi cảm thấy quá xấu hổ, cảm thấy mình đặc biệt tự đa tình, thực ra cậu hoàn toàn không cần những sự chăm sóc cái gọi là của tôi..."

Tống Trì ôm tôi nhẹ nhàng lắc lư: "Sao lại không cần? Tôi cần cậu thấy xót cho tôi. Cậu lo tôi sống không thoải mái không vui vẻ..."

"Thực ra tôi làm vậy rất mạo phạm cậu... tự ý thương hại cậu, cứ như thể mình vĩ đại lắm..." Tôi nói, hốc mắt lại không kìm được chua xót: "Trước đây tôi không cố ý không thèm để ý đến cậu, tôi chỉ là không biết phải đối mặt với cậu như thế nào."

Tống Trì lau nước mắt cho tôi, không nói gì, chỉ ôm chặt tôi.

Tôi vùi mặt vào lòng cậu ấy, như tìm được một cái hốc cây cách ly, vòng ôm chặt chẽ và ấm áp xung quanh khiến tôi không kìm được trút hết những điều khó chịu đè nén trong lòng:

"Thực ra biết cậu chẳng thiếu thốn gì, tôi đặc biệt vui, trong lòng nhẹ nhõm hẳn."

"Nhưng cứ nghĩ đến những thứ tôi cho cậu chỉ là dư thừa đối với cậu, cậu cũng đã từ chối rõ ràng, là do tôi tự mình nhét cho cậu... tôi lại thấy xấu hổ, xấu hổ vô cùng..."

"Rõ ràng chỉ là những thứ không đáng giá..."

Tống Trì khẽ nói: "Ngắt lời một chút."

"Tôi có ý kiến về phần 'dư thừa', 'từ chối rõ ràng', 'không đáng giá'."

Tôi: 「...」

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, hít hít mũi: "Được, mời nói."

Tống Trì lấy một gói khăn giấy ra, từ từ lau nước mắt cho tôi:

"Lúc đầu tôi từ chối là không muốn cậu tốn kém, tôi chuyển tiền cho cậu thì cậu lại nói tôi, mua đồ cho cậu thì cậu cũng không cần."

"Nhưng, cậu nói những thứ chúng ta mặc chung, ăn chung tôi có bao giờ từ chối đâu?"

"Hơn nữa, dù là thứ cậu đã tặng hay chưa tặng tôi, chỉ cần là cậu, tôi đều thích."

Tống Trì cúi mắt nhìn tôi, lau mũi cho tôi: "Thực ra, tôi cũng có lỗi."

"Thực ra tôi cảm nhận được cậu hiểu lầm..." Tống Trì âm thầm nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, không buông ra: "Nhưng tôi muốn sự thiên vị mà cậu dành cho tôi, thích việc trong lòng cậu có tôi, nhớ đến tôi, thấy xót cho tôi, nên mới không nói rõ."

Tôi nghe xong ngây người một lúc, cảm thấy mắt hơi ngứa, vừa định đưa tay lên thì bị phát hiện và giữ chặt: "Buông tay..."

Tống Trì vẻ mặt quyết tử: "Cậu nghe tôi giải thích xong rồi đánh được không?"

Tôi: 「...」

"Mắt tôi ngứa!"

Tống Trì: 「...」

Đợi tôi dụi mắt xong, hai người nhìn nhau rất lâu, Tống Trì ngập ngừng: "Vậy tôi tiếp tục nhé?"

Tôi: 「...」 "Được."

Cậu ấy lặng lẽ nắm lấy tay tôi: "Tôi xin lỗi cậu. Xin lỗi Tiểu Đình."

"Sau khi cậu không thèm để ý đến tôi nữa, tôi không hiểu tại sao, mãi cho đến khi Tô Dương nhắc nhở tôi..."

"Tôi tìm cậu là muốn xin lỗi, nhưng cậu ngay cả mắt cũng không dám nhìn tôi, tôi còn chưa nói gì cậu đã xấu hổ muốn chạy."

"Nên tôi đã không đề cập đến, xin lỗi Tiểu Đình."

"Tôi cứ nghĩ những chuyện này từ từ sẽ qua đi."

Tống Trì cúi đầu, căng thẳng mân mê ngón tay tôi một cách lộn xộn.

Tôi hít hít mũi: "Vì cậu cũng có lỗi nên trong lòng tôi dễ chịu hơn nhiều rồi."

Tống Trì sững lại, ngẩng đầu nhìn tôi: "Thật không?"

Tôi cười hì hì một tiếng, vì nghẹt mũi nên giọng nghe rất buồn cười: "Ưm~"

 

back top