NHẬN RA MÌNH LÀ THIẾU GIA GIẢ PHÁO HÔI, TÔI LỪA THIẾU GIA THẬT LÊN GIƯỜNG

Chương 7

Cố Diên Chu chặn tôi lại.

"Nói chuyện chút?"

Ngày nào cũng ở trong cùng một lớp học, trốn tránh cũng không được, tôi dứt khoát đồng ý.

Chúng tôi đi về phía phòng nghỉ riêng của tôi.

Phòng nghỉ này là do ba tôi quyên tặng năm tòa nhà cho trường, trường mới dành riêng cho tôi.

Đóng cửa lại, tôi nói trước: "Vừa nãy cậu cũng nghe thấy rồi đấy? Tôi không còn hứng thú với cậu nữa."

"Tiền thuốc men tôi vẫn sẽ tiếp tục đưa, chuyện giữa chúng ta đến đây là kết thúc, đường ai nấy đi, vui vẻ cả đôi bên."

Không khí im lặng vài giây.

Cố Diên Chu tiến gần đến tôi, giọng nói như bị ép ra từ lồng ngực.

"Giang Triệt, là cậu đã trêu chọc tôi, bây giờ muốn phủi tay bỏ đi, không dễ đâu."

Tôi bị cậu ta nhìn chằm chằm đến sởn gai ốc, vô thức lùi lại.

"Cậu, cậu đừng làm bậy nhé."

Tôi cố gắng giữ cho mình vẻ ngoài bình tĩnh.

"Tôi đã nói là không còn hứng thú với cậu nữa rồi! Tôi, tôi để mắt đến người khác rồi!"

"Là ai?" Đôi mắt Cố Diên Chu hơi nheo lại, "Là cái gã đưa cậu đến hôm nay à?"

Tôi buột miệng: "Nói đùa gì vậy, đó là anh hai tôi!"

Nghe xong, vẻ mặt cậu ta dịu đi, những đám mây u ám giữa hai lông mày tan đi vài phần.

"Mặc kệ là ai, dù sao cậu cũng đừng hòng phủi sạch quan hệ với tôi."

Cố Diên Chu từng bước áp sát, cho đến khi chân tôi chạm vào ghế sofa, tôi mới nhận ra không còn đường lùi nữa.

Chết rồi, cậu ta không định đánh tôi đấy chứ?

Biết thế tôi đã không dẫn cậu ta vào phòng nghỉ, lỡ như cậu ta thật sự động thủ, tôi ngay cả cơ hội kêu cứu cũng không có!

 

 

back top