Suốt một tuần, tôi lấy cớ bị bệnh trốn ở nhà không đi học.
Đáng tiếc, trốn được nhất thời không trốn được cả đời.
Giang Thần Uyên đỗ xe trước cổng trường, đưa tay sửa lại khăn quàng cổ cho tôi.
"Tiểu Triệt, học hành cho tốt, tối anh sẽ đến đón em về nhà."
"Nhưng mà em..."
Tôi vừa định tìm cớ, Giang Thần Uyên đã cười cúi xuống, nhéo má tôi.
"Không có nhưng nhị gì cả."
"Thôi được rồi..." Khóe miệng tôi cong lên, "Anh hai đi đường cẩn thận."
Vừa quay người lại, nụ cười của tôi lập tức cứng đờ.
Dưới gốc cây ngô đồng cách đó không xa, Cố Diên Chu đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tôi.
Da đầu tôi tê dại, tay vô thức siết chặt khăn quàng cổ.
Bình tĩnh, tuyệt đối không được lộ vẻ sợ hãi.
Tôi cố gắng tỏ vẻ như không có chuyện gì, trừng mắt nhìn lại.
Đôi mắt của Cố Diên Chu càng thêm u tối.
Khí thế lập tức bị đánh bại, tôi chột dạ quay đi, bước nhanh vào lớp học.
Cố Diên Chu đi theo sau tôi, bước chân vững vàng, như một con sói đã rình mồi.
Tôi chọn chỗ ngồi xa cậu ta nhất.
Vừa lấy sách ra, thằng bạn thân đã nhanh chóng chen chúc bên cạnh tôi.
"Ê, hôm nay sao không ngồi cùng với tiểu tùy tùng của cậu nữa?"
"Câm miệng."
Cậu ta không buông tha: "Không phải cậu nói muốn bao che cho người ta sao? Sao, đổi ý rồi à?"
Cây bút trong tay Cố Diên Chu khựng lại, ánh mắt đầy suy tư liếc về phía tôi.
Tim tôi lỡ mất nửa nhịp.
Sau khi cậu ta đồng ý điều kiện, tôi nói gì cậu ta cũng làm theo, không nửa lời oán trách.
Mọi người cũng đã quen với việc chúng tôi ngồi cùng nhau.
Nhưng bây giờ... làm sao tôi dám tiếp tục ngồi cùng bàn với cậu ta?
"Tôi chơi chán rồi không được à?"
Tôi nhỏ giọng nói, giả vờ lật sách một cách thờ ơ.
Thằng bạn còn muốn nói gì nữa, tôi liếc mắt d.a.o găm một cái, cậu ta lập tức im bặt.
Mặc dù vậy, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Cố Diên Chu dán chặt vào tôi.
Tóc mái che đi khuôn mặt, tôi không đoán được biểu cảm của cậu ta.
