Sáng sớm, tôi tỉnh dậy trong vòng tay của Cố Diên Chu.
Cánh tay rắn chắc siết chặt eo tôi, giống như một con ch.ó lớn đang làm nũng đè lên người tôi.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, lo lắng đẩy vai cậu ta.
"Cố Diên Chu, mau dậy đi!"
Cậu ta cau mày nhẹ, lầm bầm mơ hồ: "Đừng làm ồn, cho tôi ngủ thêm chút nữa..."
Khốn kiếp, không dậy nữa là sẽ bị người nhà phát hiện mất!
Nói mãi nói gần, Cố Diên Chu cuối cùng cũng miễn cưỡng mở mắt.
Cậu ta ghé sát hôn lên mặt tôi một cái, cười ngái ngủ: "Chào buổi sáng."
Tên lưu manh thối! Thật muốn đạp cho cậu ta một cước.
Cho đến khi Cố Diên Chu rón rén chuồn về phòng, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Không đúng, chúng tôi lén lút như thế này... không phải y hệt như đang lén lút vụng trộm sao?!
"Không không không! Giang Triệt, mày đang nghĩ cái quái gì vậy!"
Tôi lắc đầu mạnh mẽ, tống khứ những ý nghĩ hoang đường đó ra khỏi đầu.
Ở bên Cố Diên Chu lâu quá, tư duy của tôi cũng bị cậu ta làm ô nhiễm rồi!
Tôi không thể ở cái nhà này thêm một ngày nào nữa, phải nhanh chóng chạy trốn thôi!
Quyết định xong, tôi đi tìm mẹ để nói về việc dọn ra ngoài sống.
Không ngờ mắt mẹ lập tức đỏ hoe.
"Ở nhà không tốt sao? Tại sao lại muốn dọn ra ngoài?"
"Không không ạ!" Tôi vội vàng xua tay, "Chỉ là, ừm, muốn rèn luyện khả năng sống độc lập chút thôi..."
Tôi đang cố gắng sắp xếp ngôn từ thì có tiếng động ở cửa.
"Mẹ, bữa sáng xong rồi ạ."
Tôi đột ngột quay đầu lại, Cố Diên Chu đang mỉm cười đứng ở cửa, nhưng biểu cảm của cậu ta lại khiến người ta sởn gai ốc.
"Mẹ, thật ra ý tưởng của Tiểu Triệt rất hay, vừa hay con có thể dọn ra ngoài ở cùng cậu ấy, nhân cơ hội này cải thiện mối quan hệ."
"Có con ở bên chăm sóc cậu ấy, mẹ cũng yên tâm."
"Cái gì! Tôi không muốn!"
Lời phản đối của tôi hoàn toàn bị phớt lờ, họ cứ thế tự mình tiếp tục bàn bạc.
"Thôi được rồi." Mẹ cuối cùng cũng gật đầu, "Nhớ chú ý an toàn, có chuyện gì nhất định phải nói với gia đình."
Phản đối vô hiệu, chuyện này cứ thế được quyết định.
Tôi muốn khóc không ra nước mắt.
Đúng là gậy ông đập lưng ông.
Vốn dĩ muốn tránh Cố Diên Chu, giờ thì hay rồi.
Mẹ xuống lầu, trong phòng chỉ còn lại tôi và Cố Diên Chu.
Đối diện với sự áp sát chậm rãi của cậu ta, giọng tôi hơi run run.
"Tôi cảnh cáo cậu, ba mẹ đang ở dưới lầu, cậu đừng có làm bậy!"
Cố Diên Chu phớt lờ lời đe dọa của tôi, bất chợt cúi xuống.
Cắn mạnh một cái vào xương quai xanh của tôi.
Cú cắn này đặc biệt mạnh, tôi đau đến mức rít lên, nước mắt lập tức trào ra.
"Cậu điên rồi!"
Tôi muốn đưa tay đẩy cậu ta ra, nhưng đột nhiên cứng đờ.
Cố Diên Chu trừng mắt nhìn tôi, đôi mắt chứa đầy sự giận dữ bị kìm nén.
Nhưng lại toát ra một sự yếu đuối không thể chạm tới.
Đó là biểu cảm gì? Tức giận? Hay là... buồn bã?
Tại sao, lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?
Cậu ta nghiến răng nói: "Giang Triệt, cậu đừng hòng bỏ rơi tôi."
