NHẬN RA MÌNH LÀ THIẾU GIA GIẢ PHÁO HÔI, TÔI LỪA THIẾU GIA THẬT LÊN GIƯỜNG

Chương 12

Âm cuối lướt qua vành tai, làm thần kinh tôi run rẩy.

Ngay cả trong tình huống này, tôi vẫn không nhịn được lén nuốt một ngụm nước bọt.

Đúng vậy, nuốt! nước! bọt!

Thật muốn đập đầu vào thành giường mà chết.

Tôi biết ngay mà, làm sao Cố Diên Chu có thể tốt bụng giữ tôi lại trong nhà được chứ.

Thì ra là chờ tôi ở đây!

Ánh mắt Cố Diên Chu dừng lại ở yết hầu của tôi, mắt tối sầm, không hề báo trước cắn một cái.

"Oái!" Tôi tức giận dùng sức đẩy cậu ta, "Cậu là chó à!"

Cố Diên Chu thong thả l.i.ế.m vết đỏ: "Chỉ làm chó của riêng cậu thôi."

Xong rồi, cậu ta hoàn toàn điên rồi.

"Giang Triệt, cậu nợ tôi một lời giải thích, nợ tôi một đoạn đời đáng lẽ phải có."

"Trước khi cậu trả hết tất cả, đừng hòng chạy trốn."

Cậu ta vòng tay ôm lấy tôi, siết chặt tôi vào lòng.

Cảnh tượng trong phòng nghỉ của trường học bất ngờ ập vào tâm trí.

Chuông báo động trong tôi vang lên, tôi vội vàng rụt lại.

Giây tiếp theo, Cố Diên Chu nhanh chóng giữ chặt cẳng chân tôi.

Toàn thân tôi run lên, cố gắng giãy giụa.

"Cậu mau buông ra!"

Cố Diên Chu dùng giọng khàn khàn ra lệnh: "Đừng nhúc nhích."

Tôi cứng đờ tại chỗ, mạch đập dữ dội.

Khóe môi cậu ta hiện lên một nụ cười khó hiểu.

"Yên tâm, hôm nay là ngày đầu tiên về nhà, tôi sẽ không chạm vào cậu."

Thở phào nhẹ nhõm một chút, cậu ta ghé sát lại.

Giọng Cố Diên Chu dịu dàng gần như quyến luyến.

"Tiểu Triệt ngoan, quay lưng lại nào."

 

 

back top