Tôi sững sờ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cố Vân Xuyên, lúc này mới phát hiện anh ta đẹp vô cùng.
Lông mày đẹp, mắt đẹp, mũi đẹp, môi... cũng đẹp.
Hoàn toàn khác với hình dung của tôi về một người cá hung tàn, xấu xí.
Tôi nhìn đôi môi anh ta, nhớ đến viên kẹo dâu tây đỏ mà mẹ mua cho tôi hồi nhỏ, như bị mê hoặc mà hôn lên.
Có chút mùi rượu, tôi vừa chạm vào, định nhanh chóng lùi ra.
Thì bị nắm chặt sau gáy, rồi bị cắn mạnh lên môi.
Mãi đến khi tôi không thở được, thút thít chảy nước dãi, Cố Vân Xuyên mới với ánh mắt u ám buông tôi ra.
Nụ hôn đầu của tôi mất rồi, sau này làm sao mà lấy vợ đây?
Tôi buồn bã nghĩ ngợi, bị Cố Vân Xuyên ôm nằm xuống giường.
Anh ta ôm chặt tôi từ phía sau, cơ bắp cứng rắn cộm vào phía sau lưng tôi rất đau.
"Ngủ đi cưng, mai còn phải về nhà ngoại."
Mặc dù tôi vẫn còn rất sợ, nhưng đã lâu lắm rồi tôi chưa được ngủ trên chiếc giường êm ái như thế này, hơn nữa cơ thể Cố Vân Xuyên lại ấm áp, tôi nhanh chóng mơ màng ngủ thiếp đi.
Sau đó, tôi đã có một giấc mơ.
Trong mơ, mẹ tôi bị bệnh nặng, bà rất yếu, thậm chí không thở nổi, nhưng mẹ vẫn mỉm cười nắm tay tôi.
"Tiểu Dư đừng sợ, mẹ chỉ hơi mệt thôi, muốn đi đến một nơi rất xa để nghỉ ngơi, thời gian này con phải ngoan ngoãn nghe lời ba, biết chưa?"
Lúc năm tuổi tôi chưa hiểu rõ ý nghĩa của cái chết, chỉ theo bản năng nghĩ rằng mẹ đi chơi rồi, tôi sẽ không gặp được mẹ nữa.
Tôi bật khóc, rồi bị ba đưa ra ngoài.
Một lúc sau, rất nhiều người đến nhà, ồn ào hỗn loạn khiến tôi có chút sợ hãi.
Ba dẫn một người dì xinh đẹp mà tôi không quen đến trước mặt tôi, "Tiểu Dư, gọi mẹ đi con."
Dì ấy cười híp mắt lấy ra một viên kẹo từ trong túi, nói: "Ngoan, gọi mẹ sẽ có kẹo ăn."
Tôi thấy dì ấy còn dắt theo một cô bé bằng tuổi tôi, bèn nghiêng đầu hỏi: "Dì ơi, em gái này là con của dì hả, vậy tại sao lại muốn con gọi dì là mẹ?"
Ba có chút bối rối, kéo cánh tay tôi giận dữ nói: "Bảo con gọi thì con cứ gọi đi—"
Dì ấy ngăn ba lại: "Con bé còn nhỏ mà, anh làm gì thế—"
"Dì không phải mẹ cháu!"
Không đợi dì ấy nói xong, tôi gạt viên kẹo trong tay dì ấy đi, khóc rồi chạy mất.
