NHÂN NGƯ THAY EM GÁI GẢ CHO ÔNG XÃ GIAO NHÂN TÀN BẠO

Chương 1

Đêm tân hôn, tôi trùm khăn cô dâu màu đỏ, ngồi trên chiếc giường rộng hai mét, run rẩy bần bật.

Cố Vân Xuyên chúc rượu khách khứa bên ngoài xong, loạng choạng đẩy cửa bước vào.

Vừa vào phòng, anh ta không còn loạng choạng nữa, đi rất vững, đi thẳng đến bên bàn ngồi xuống.

"Tự mình vén khăn lên."

Giọng anh ta thật hung dữ, còn hung dữ hơn cả lời đồn.

Tôi suýt khóc, run rẩy nắm chặt mép khăn, không dám động đậy.

Mặc dù mọi người trong nhà đều nói Cố Vân Xuyên không biết An Miểu trông như thế nào, nhưng tôi vẫn sợ c.h.ế.t khiếp.

Dù sao tôi cũng là con trai, mà người cá lại thông minh như vậy, lỡ như nhìn ra sơ hở, chẳng phải tôi sẽ mất mạng sao.

"Đừng để tôi phải nói lần thứ hai."

Thấy tôi không nhúc nhích, giọng Cố Vân Xuyên càng hung dữ hơn, cũng rất thiếu kiên nhẫn.

Cảm giác như nếu tôi còn không nghe lời, anh ta sẽ trực tiếp nhào tới ăn thịt tôi mất.

Khổ quá, số phận của tôi.

Nước mắt lã chã rơi trên bộ hỉ phục đỏ, tôi cắn răng, vén khăn cô dâu lên.

"Đừng tưởng gả cho tôi, em sẽ—"

Lời Cố Vân Xuyên dừng lại giữa chừng, thấy khuôn mặt tôi, đôi mắt xinh đẹp của anh ta nguy hiểm nheo lại.

Quả nhiên là anh ta phát hiện ra rồi? Nếu không tại sao ánh mắt lại trở nên đáng sợ như vậy!

Tôi hụt hịt mũi, lau hết nước mắt trên mặt.

Cố Vân Xuyên lại hứng thú đi tới, một tay kéo tôi lại, ôm tôi ngồi trên đùi anh ta.

Bàn tay lạnh lẽo luồn vào dưới vạt áo cưới, vuốt ve vòng eo tôi.

"Đừng động đậy, để chồng xem em..."

Chỗ bị ngón tay Cố Vân Xuyên chạm vào trở nên ngứa ran, tê dại, tôi sợ đến mức run rẩy không ngừng.

Khi anh ta sắp chạm tới ngực, một luồng điện xẹt qua, tôi giật mình trèo xuống khỏi đùi anh ta, khóc lóc chui về phía cuối giường.

"Xin lỗi... tôi sai rồi...

"Cầu xin anh... đừng ăn thịt tôi."

Nước mắt, nước mũi tèm lem, tôi c.h.ế.t dí ôm chặt quần áo của mình, mở đôi mắt đỏ hoe nhìn Cố Vân Xuyên cầu xin.

Ai ngờ anh ta lại cười khẩy một tiếng.

"Em sai chỗ nào?"

Tôi khóc nấc lên, nhưng đầu óc đột nhiên nảy ra một ý.

"Tôi... tôi 'cái đó' tới rồi, hôm nay không được."

Lại bổ sung thêm một câu.

"Ngày mai... ngày mai cũng không được."

Cố Vân Xuyên nhìn tôi một cách đầy ẩn ý, sau đó nghiêng người muốn kéo tôi ra.

Tôi chống cự quyết liệt, nhưng anh ta có sức mạnh rất lớn.

Chỉ vài cái, tôi lại bị anh ta ôm ngồi trên đùi.

Cố Vân Xuyên lơ đãng véo tai tôi, "Sợ tôi ăn thịt em à?"

Tôi gật đầu, không dám nhìn anh ta.

Cố Vân Xuyên cúi đầu, đôi môi đỏ mọng ghé sát tai tôi.

"Nếu không ngoan, tôi thực sự sẽ ăn thịt em đó."

Tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, "Tôi ngoan... ngoan mà."

Lúc này Cố Vân Xuyên mới có vẻ hài lòng, tiếp tục xoa vành tai tôi, chỉ vào mặt mình.

"Hôn tôi một cái."

Tôi không dám không nghe lời, rụt rè ghé sát lại, môi chạm nhẹ vào mặt anh ta.

Ánh mắt Cố Vân Xuyên tối sầm lại, nắm lấy gáy tôi lắc đầu.

"Không đúng rồi."

Anh ta lại chỉ vào miệng mình.

 

back top