NGHE TIN BỊ HỦY HÔN, BETA CHẶN ĐƯỜNG ANH TRAI CỦA CHỒNG SẮP CƯỚI NGAY TRƯỚC BỘ QUÂN SỰ

Chương 5

Kỳ mẫn cảm của Triệu Đoạt kéo dài ba ngày, và anh ta trèo lên giường tôi cả ba ngày.

Từ lúc kinh hãi ban đầu, đến khi thản nhiên chấp nhận, tốc độ nhanh đến mức chính tôi cũng không thể tin được.

Thực ra, sau lần đầu tiên chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau, tôi đã chấp nhận chỉ sau hai giờ.

Dù sao tôi cũng là beta, anh ta cũng không thể đánh dấu tôi.

Tôi sợ cái gì chứ?

Hơn nữa, thật sự rất sướng! Cảm giác hơi bị nghiện.

Tôi thấy mình ngoài tham tiền và tham ăn, bây giờ lại có thêm một điểm yếu nữa, đó là hám sắc.

Mà Triệu Đoạt lại nắm rất rõ điểm yếu của tôi.

Anh ta cho tôi xưởng dược là đưa tiền cho tôi, mỗi ngày đều làm đồ ăn ngon cho tôi, thỏa mãn cơn thèm ăn của tôi, thậm chí tên này trên giường cũng rất có ý thức phục vụ.

Mẹ nó, không phải là một ván lừa gạt nhằm mổ thịt tôi đấy chứ?

Tôi ôm mặt úp lên bàn.

"Chưa ngủ dậy à? Bỏ bữa sáng luôn sao? Có phải tối qua mệt quá không?"

Giọng Triệu Đoạt truyền đến, tôi cảm thấy mặt mình lại đỏ thêm một bậc.

"Nói linh tinh gì đấy? Tôi không mệt chút nào."

Tôi ngồi thẳng dậy, múc một muỗng cháo bỏ vào miệng.

Chết tiệt, nóng quá.

Nhưng không thể lãng phí thức ăn, tôi cố gắng nuốt xuống.

Rồi lè lưỡi ra, "Nóng c.h.ế.t mất."

Triệu Đoạt bật dậy lao đến trước mặt tôi, nâng cằm tôi lên, "Để tôi xem, sao lại ăn vội thế?"

Tôi lè lưỡi thở dốc, cảm thấy đầu lưỡi bị bỏng rát.

Tôi nhìn ánh mắt anh ta từ lo lắng chuyển sang bình tĩnh, rồi lại thoáng nhuốm chút dục vọng.

Lúc này tôi mới nhận ra hành động này của mình, khá là...

Tôi lập tức rụt lưỡi lại, ngậm miệng.

Tôi cầm cốc nước bên cạnh, rót đầy nước đá, "ực ực ực" uống hết một hơi.

Triệu Đoạt khẽ ho một tiếng, ngồi trở lại, "Không bị bỏng."

Tôi thật sự không nhịn được, giáo huấn: "Các anh alpha đúng là như thế, hoàn toàn không kiểm soát được dục vọng của mình, để làm gì chứ, làm chuyện gì cũng nghĩ đến chuyện đó."

Tay Triệu Đoạt đang gắp bánh bao khựng lại, "Ồ, tức là, không chỉ tôi nghĩ đến, mà cậu cũng nghĩ đến chuyện đó đúng không?"

Chiếc thìa trên tay tôi rơi xuống bàn.

Cái miệng của Triệu Đoạt, tôi nói không lại.

Anh ta dừng lại vài giây rồi nói: "Thực ra tôi đã kiềm chế rồi, hiện tại tôi vẫn đang trong kỳ mẫn cảm, nếu không kiềm chế e là sẽ dọa sợ cậu mất."

Tôi: Cái gì? Anh ta còn có thể tệ hơn nữa sao?

Ăn xong bữa sáng, anh ta trực tiếp đưa tôi đến trường.

"Tự mình đi báo danh được không? Có cần tôi phái người đi cùng không?"

Tôi lắc đầu, "Không cần, tôi tự đi được."

"Lúc điền đơn, nhớ điền ở nội trú, tôi sẽ đến đón cậu mỗi ngày."

Tôi "Ồ" một tiếng, "Biết rồi."

 

back top