NGHE TIN BỊ HỦY HÔN, BETA CHẶN ĐƯỜNG ANH TRAI CỦA CHỒNG SẮP CƯỚI NGAY TRƯỚC BỘ QUÂN SỰ

Chương 4

Triệu Đoạt nhường căn phòng lớn nhất cho tôi.

Anh ta cũng đã bàn bạc với gia đình về chuyện kết hôn với tôi.

Cặp bố mẹ mà tôi c.h.ế.t sống không liên lạc được lại khá hài lòng với kết quả này.

Xưởng dược sẽ giao cho tôi, nhưng có điều kiện.

Điều kiện là Triệu Đoạt phải cắt đứt quan hệ với gia đình, sau này không được thừa kế công ty gia đình, mọi thứ đều dành cho Triệu Trạch.

Tôi kinh ngạc, "Vậy rốt cuộc anh là tiểu đáng thương thế nào trong nhà vậy? Bố mẹ anh thiên vị quá đáng rồi."

Hồi nhỏ tôi cũng thường xuyên qua lại nhà họ, lúc đó Triệu Đoạt vừa mới được tìm về.

Sau này tôi chuyên tâm học hành nên ít đến nhà anh ta hơn, hoàn toàn không biết anh ta lại không được cưng chiều đến vậy trong nhà.

"Anh bây giờ là Alpha cấp S, đã là Thượng tá rồi. Quân đội cũng trọng dụng anh, vậy mà họ vẫn không coi trọng anh sao?"

Triệu Đoạt cười cười, "Họ không quan tâm đến tôi, chuyện tôi trở thành Alpha cấp S họ còn chưa biết, chắc vẫn nghĩ tôi chỉ là một Alpha cấp A thôi."

"Tin tức về tôi trong quân đội cũng chưa bao giờ tiết lộ cho họ, họ không có các mối quan hệ trong quân đội, đương nhiên không biết tình hình của tôi, chắc vẫn nghĩ tôi chỉ là một lính quèn thôi."

"Hơn nữa, tôi chưa bao giờ tiết lộ mối quan hệ gia đình của mình, người khác cũng không biết tôi có liên quan đến nhà họ Triệu. Đối với họ, tôi chỉ là một người phá hoại gia đình họ mà thôi. Đã bao nhiêu lần, mẹ kế tôi nói tại sao tôi không c.h.ế.t ở bên ngoài, lại cứ phải quay về tranh giành đồ của con trai bà ta."

Tôi tức đến đỏ cả mặt, nổi cơn thịnh nộ.

Lòng trắc ẩn dâng trào, tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta, "Anh yên tâm, sau này tôi là kim chủ của anh, tôi sẽ mãi mãi đứng sau lưng anh, họ đối xử không tốt với anh, tôi sẽ đối xử tốt với anh, anh muốn gì tôi cũng sẽ lo cho anh!"

Triệu Đoạt cũng có vẻ xúc động, "Cậu tốt thật đấy, tôi muốn gì cậu cũng cho được sao?"

Tôi mạnh mẽ gật đầu, "Được!"

Anh ta nắm lại tay tôi, "Tôi biết mà, cậu là người tốt."

Khóe miệng tôi hơi cong lên, "Đó là điều đương nhiên."

Ba ngày trước khi đến trường báo danh, Triệu Đoạt đột nhiên bước vào kỳ mẫn cảm.

Sáng hôm đó, tôi ngủ dậy, chờ Triệu Đoạt gọi tôi xuống ăn sáng.

Kết quả chờ mười phút mà vẫn không thấy bóng người.

Bụng tôi trống rỗng, tức tối đi xuống lầu.

Kết quả là, anh ta còn chưa làm xong bữa sáng.

Anh ta rõ ràng biết tôi có mỗi cái tật xấu là ham ăn, ngày nào cũng chủ động làm đồ ăn ngon cho tôi, sáng nay bị làm sao thế!

Tôi thấy giày của anh ta vẫn còn trên kệ giày ngoài cửa, bèn lùi lại lấy đà, đạp một cú tung cửa phòng anh ta ra.

"Mấy giờ rồi, còn không dậy làm cơm cho tôi ăn?"

Kết quả, tôi thấy Triệu Đoạt nằm trên giường với vẻ mặt hơi tái nhợt, trông có vẻ đau đớn.

Ôi mẹ ơi? Bị bệnh à?

Khi tôi lao đến, anh ta mở mắt.

Ánh mắt anh ta, giống như sói nhìn thấy thỏ.

Tôi sợ hãi đứng nghiêm tại chỗ.

Chắc là anh ta muốn ăn thịt tôi.

Vài giây sau, ánh mắt anh ta trở lại bình thường, vẫy vẫy tay với tôi.

Tôi bò đến bên giường, "Làm gì? Anh bị bệnh à?"

Anh ta lắc đầu, "Kỳ mẫn cảm đến rồi, cậu giúp tôi lấy thuốc ức chế, tiêm cho tôi một mũi."

Tôi theo hướng tay anh ta chỉ, tìm thấy tủ đựng thuốc ức chế.

Sau khi tiêm cho anh ta một mũi, vẻ mặt anh ta dường như không khá hơn.

Sao anh ta vẫn còn vẻ mặt đau khổ vậy?

Tôi hơi lo lắng, nắm lấy tay anh ta, "Triệu Đoạt, anh đừng làm tôi sợ, tôi hơi sợ rồi đấy."

Tôi chưa bao giờ quan tâm đến việc người khác trải qua kỳ mẫn cảm như thế nào, nhưng anh ta có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì sách vở nói, nên vẻ mặt của Triệu Đoạt thực sự làm tôi hơi hoảng sợ.

Anh ta nhìn tôi, rồi nhích người ra sau, nhường cho tôi một chỗ.

"Lên đây."

Tôi: ?

"Kỳ mẫn cảm lần này của tôi hơi nghiêm trọng, cậu để tôi ôm một lát, tôi sẽ dễ chịu hơn."

Tôi do dự.

Triệu Đoạt: "Không chịu được lời khen à, vừa mới khen cậu là người tốt, cậu còn nói sẽ mãi mãi đứng sau lưng tôi, tôi muốn gì cậu cũng cho được mà."

Kích tướng pháp!

Tôi đã đọc qua rất nhiều binh pháp, nhưng khoảnh khắc này, tôi vẫn bị kích động.

Tôi trèo lên giường, tìm một tư thế thoải mái rúc vào lòng anh ta.

Nhưng tôi hơi ngại, nên quay lưng về phía anh ta.

Tiếng cười của anh ta truyền đến từ sau đầu tôi, tôi cố gắng kìm nén ý định muốn đánh anh ta.

Cười cái gì mà cười!

Muốn ăn đòn phải không?

Nhưng anh ta là bệnh nhân, tôi phải kiểm soát tính khí của mình.

Năm phút sau, tôi hơi không kiểm soát được tính khí của mình nữa rồi. Cánh tay anh ta không chỉ ôm lấy eo tôi, mà tay còn muốn luồn vào trong áo ngủ của tôi.

Cái bụng không có tí cơ bắp nào của tôi, anh ta không được chạm vào!

"Triệu Đoạt!"

Anh ta ghé đầu lại gần, cằm tựa lên vai tôi, thì thầm bên tai tôi: "Sao thế?"

Tôi run lên bần bật, cảm thấy nửa người tê dại.

"Anh đừng nói chuyện như thế."

Anh ta cười nhẹ một tiếng, "Sao? Gần quá à?"

Không chỉ là quá gần, tôi còn cảm giác như môi anh ta chạm vào tai tôi khi anh ta nói chuyện.

Hơn nữa, đầu anh ta đã gần như vậy rồi, nửa thân dưới có thể cách xa tôi một chút không!

Nửa thân dưới đã dính sát vào tôi rồi!

Tôi cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên.

Tôi kéo tay anh ta xuống, "Anh đừng ôm tôi. Bụng tôi không có cơ bụng, anh đừng chạm vào."

"Thế thì sao, sờ vào mềm mềm, thoải mái lắm."

Kết quả, tôi lơ đãng, kéo quá mạnh, khi tay anh ta bị kéo xuống, vô tình chạm vào...

Cơ thể tôi cứng đờ.

Anh ta lại cười bên tai tôi, "Dễ bị kích động thế à?"

Tôi mất hết thể diện, chỉ có thể đỏ mặt bịt tai lại.

Tôi không nghe thấy, không nghe thấy gì hết.

Còn Triệu Đoạt thì lật người tôi lại, rồi nói: "Tôi giúp cậu."

Giúp tôi cái gì?

Tôi cảm thấy anh ta gỡ tay tôi ra, rồi đưa lên.

Sau đó, trong đôi mắt mở to của tôi phản chiếu khuôn mặt cười gian xảo của Triệu Đoạt.

Tôi chỉ có thể nói, sức mạnh của alpha thật sự rất lớn, tôi không thể giãy thoát được.

Kỹ thuật của Alpha cũng rất lợi hại, quả nhiên, không hổ là loài động vật bị dục vọng chi phối nhiều năm.

Tôi xấu hổ muốn chết, cố gắng giãy giụa, nhưng làm cách nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay anh ta.

"Triệu Đoạt, anh đừng làm bậy."

Anh ta cười một tiếng, rồi khẽ cắn vào cổ tôi, "Không thoải mái sao?"

A a a a a a a a a a a a a a!

Khi kết thúc, tôi đã nằm liệt trên giường.

Triệu Đoạt nói là đáp lễ, bèn tự mình nắm lấy tay tôi, mặc dù tay tôi chẳng còn chút sức lực nào, đều là anh ta dẫn dắt tôi...

Anh ta thì sảng khoái rồi, còn tôi thì không còn mặt mũi nào gặp người khác.

Triệu Đoạt mang khăn ướt đến, lau sạch tay cho tôi.

Anh ta thấy tôi úp mặt vào chăn, bật cười, rồi hôn lên vai tôi một cái, "Tôi đi nấu cơm, lát nữa gọi cậu, cậu tự bình tĩnh lại đi."

"Cút cút cút."

Tôi không hiểu, tại sao tôi lại mắc bẫy rồi.

Nhất định là do khuôn mặt yêu tinh của Triệu Đoạt, cộng thêm mấy ngày nay tôi bị dồn nén, chắc chắn là vậy.

Hai mươi phút sau, tôi cuối cùng cũng chui ra khỏi chăn.

Triệu Đoạt cũng đã làm xong bữa sáng, anh ta dựa vào cửa hỏi tôi, "Còn ra ngoài ăn được không? Hay là tôi mang vào cho cậu, hoặc, tôi bế cậu ra?"

"Tôi ra được."

Tôi run rẩy xuống giường, giả vờ trấn tĩnh bước qua bên cạnh anh ta.

A a a a a, sao tôi vẫn còn mềm chân thế này?!

 

back top